I almost move my tears
My Blog List
Showing posts with label Viết ngắn. Show all posts
Showing posts with label Viết ngắn. Show all posts
Friday, March 23, 2012
Tuesday, February 28, 2012
NỬA ĐÊM NGHE JOHANN SEBATIENS BACH
Bach là thiên sứ God gởi xuống cho những ai cô đơn, ẩn ức niềm đau...tôi thường nghe bản này vào mỗi nửa khuya khi thưć viết tác phẩm 'The Mandolin"----lòng quặn thắt, những ngón tay dấp dính mồ hôi---Sau những party hào nhoáng, những ánh flash phóng viên báo chí loé lên hôm nhận giải thưởng cho truyện dài 'Cây đàn Mandolin", tôi không thấy hạnh phúc , và dường như niềm đau trỗi dậy còn gấp bội....và tôi hiểu rằng, có đi đến cùng trời cuối đất, tôi sẽ mãi mãi là kẻ ...cô độc, thích ẩn mình...
Một số người mà tôi quen biêt kháo nhau rằng tôi quá cường điệu, thổi phồng nỗi đau của mình...Tôi cười nhạt khi nghe tin đồn này, phản bác lại bằng câu đuà cợt" Tôi không đươc̣ học nhac̣ một cách chính qui, bài bản, kỹ thuật đi ngón yếu kém vụng về so với nghệ sỹ thưc̣ thụ, do không đươc̣ luyện tập thường xuyên, nhưng tôi có thể tự hào về khả năng nhanh nhạy xử lý tác phẩm ,hòa âm ngẫu nhiên,truyền tải cảm xuć trong mỗi note nhạc mà ća c nghệ sỹ đàn anh chơi nhạc với tôi công nhận và khâm phục ---Tôi chỉ cần biết..có một người hiểu tôi là đủ, những bản Invention cuả Bach là liều thuốc thần diệu cho cái tâm hồn nhiềm đầy độc tố cuả một kẻ như tôi.
Sunday, February 5, 2012
SALT and WATER
Trích tác phẩm "The Mandolin" ---cảnh cuối
Tác giả : Lương Nguyên Thảo
US Copyright 2011
Xin bạn đoc̣ đừng copy entry này Trích tác phầm "The Mandolin" --chương cuối "Salt and Water "
Nguyên Thảo viết bản "Salt and Water" phổ thơ cô Iris Dinh và demo piano :
http://www.youtube.com/watch?v=3Mo5ZQcdGcU&feature=related
Nghệ sỹ nhac̣ jazz Marcus Coleman viết hòa âm và chơi bản "Salt and Water theo lối jazz:
http://www.youtube.com/watch?v=Yqfylwm0vmg&feature=plcp&context=C4d91b80VDvjVQa1PpcFN7MXu0UPqCj7D2XoMio7o6CZb1pipPkBM=

Cho muối mặn dung hòa bao cay đắng...hãy để muối mặn rửa sạch vết thương lòng, tẩy sạch những chất độc ngấm sâu trong từng tế bào con người em...em sẽ rải tro anh ấy doc̣ theo bờ biển này ...để hương hồn anh ấy hòa theo tiếng sóng, tiếng đàn cuả em, theo những ngừơi bạn xấu số cuả anh ấy đã liều mình vượt biển trên hành trình đi tìm tự do , để quên đi tàn độc cuả những kẻ " đểu cáng lên ngôi " ...nếu sau này em mất sớm...em cũng muốn mình đươc̣ rải tro theo doc̣ bở biển này...
Lại nhớ bãi biển quê nhà...30 năm trước..bãi biển có hai anh em..người anh cắp mâm thuốc lá đi bán dạo quanh...người em ngồi tập đàn Mandolin...----" Sao anh biết em ở đây ma ̀đến?" " nếu một trong ba chúng ta đi lac...hãy lấy đàn ra đánh, hai người kia sẽ nghe tiếng đàn mà biết chỗ cũ quay về..,-em quên là bà dặn chúng ta như vậy sao?" ---" Em đã đi lạc rất lâu" ----" Anh không đến đây để khám bệnh, anh đến đây để xin mua thuốc lá..và nếu như bọn trẻ có cần người đệm đàn, anh xin một chân..."---" Anh chơi được những bản tốc độ cao như Toccata, Tico Tico không?''---Lại ánh mắt tinh nghịch, cái nhếch môi kênh kiệu như 30 năm xưa...---- -----" Bao nhiêu một chuyến vậy bác"?---Tôi hỏi người chèo thuyền---" Cô là bs NT ...cô chính là người đã khâu mặt cho thằng bé cháu nhà tôi bị chó cào mặt, cô không nhớ sao?'---" Ồ, chắc bây giờ bé đã lớn rồi, 10 năm rồi mà bác cũng còn nhớ sao? " ---" Tôi quên cô sao được , cô muốn chèo đi đâu tôi xin đưa cô đi...tôi không lấy tiền đâu..."-----tôi đeo găng tay, bước lên thuyền, mở hũ tro của anh ...."bác chèo chầm chậm doc̣ bờ biển này nhé ..."----Gió biển thôỉ má t rượt ....tôi rải tro anh lên mặt nươć biển...các chị ngồi trên bờ nhìn theo ...hình ảnh chị Hai bị dập vùi trong vòng tay những tên cán bộ khả ố, hình ảnh anh và chị, mẹ lang thang quà rong trên bãi biển lại hiện về trong tôi ....chất độc vẫn còn ngấm sâu trong máu tôi...và tôi biết nó sẽ chẳng bao giờ rời khỏi tôi cho đến chết cho dù cô Iris có hoà bao nhiêu nươć muối rửa nó....
Ảnh chụp "The Mandolin' và nhà thơ Iris Dinh trươć thư viện Standford University , tác giả nhiều bài thơ mà Nguyên Thảo phổ nhạc, trong đó có "Muối mặn" -"Salt and Water " mà Nguyên Thảo và nhà thơ ưng ý nhất

The Mandolin__cảnh cuối "Salt and Water"
Bài thơ :Muối Mặn http://vn.360plus.yahoo.com/nguyenthaoluong94/article?mid=6
Nguyên Thảo chơi bản Muối Mặn ở đây :
http://www.youtube.com/watch?v=3Mo5ZQcdGcU&feature=relmfu
http://luongnguyenthao.wordpress.com/2011/08/22/salt-and-water/
HÒA GIẢI VỚI ĐỨC PHẬT
Trích tác phẩm "The Mandolin"
Trích tác phẩm 'The Mandolin"
"Cuối cùng thì trung úy Daniel cũgn hoà giải với Thượng đế"---câu nói cuả chàng khờ Forest Gump cuả bộ phim cùng tên mà tôi thích. Một cựu chiến binh mất hai chân trong chiến tranh Việt Nam, ông buồn chán, phẫn uất, trác táng...rồi sự ngây thơ, trong sạch, nhân ái cuả anh chàng binh nhì Forest Gump đã làm tâm hồn chai đá cuả ông hồi sinh. Ông đi làm chân giả, cưới người vợ Tàu, làm kinh doanh, sống cuộc sống bình thường...
Hôm nay trời còn lạnh, nhưng nắng đã lên. Từ hôm nhận đươc̣ "tin mừng", the Mandolin ..cũng "bắt đầu hồi sinh", tạm đóng tác phẩm "The Mandolin" lại ---nàng đi chùa..hoà giải với Đức Phật ...

"Nghe nói Nguyên Thảo có tin vui...con gái hả em?"---Sao ai gọi phone hỏi thăm cũng hỏi câu này.
Trích tác phẩm 'The Mandolin"
"Cuối cùng thì trung úy Daniel cũgn hoà giải với Thượng đế"---câu nói cuả chàng khờ Forest Gump cuả bộ phim cùng tên mà tôi thích. Một cựu chiến binh mất hai chân trong chiến tranh Việt Nam, ông buồn chán, phẫn uất, trác táng...rồi sự ngây thơ, trong sạch, nhân ái cuả anh chàng binh nhì Forest Gump đã làm tâm hồn chai đá cuả ông hồi sinh. Ông đi làm chân giả, cưới người vợ Tàu, làm kinh doanh, sống cuộc sống bình thường...
Hôm nay trời còn lạnh, nhưng nắng đã lên. Từ hôm nhận đươc̣ "tin mừng", the Mandolin ..cũng "bắt đầu hồi sinh", tạm đóng tác phẩm "The Mandolin" lại ---nàng đi chùa..hoà giải với Đức Phật ...
Hôm nay "The Mandolin" đi 'hòa giải " với Đưć Phật---có lần "the Mandolin' gọi phone hỏi thăm nhà thơ Iri s đã ăn sáng chưa? Cô nói chưa? Nguyên Thảo nói vậy'ăn thịt Nguyên Thảo đi.."--" cô nói "Thịt Nguyên Thảo " "độc... lắm", nhờ thịt độc nên chơi 'Una Limosna " mới rút ruột rút gan nhà thơ he..he...---Phải, mỗi tế bào trong con người "the Mandolin" đều thấm đẫm chất độc, mối mạch máu , huyết quản là ̀ dòng chảy của nhửng độc tố, mỗi lóng xương là dao găm, mũi nhọn...'lòng em đầy đau đớn, hồn em chất chứa những hận thù...em là thuốc độc, em là dao găm... anh nên tránh xa em...."---
" Đâm anh đi, phóng dao đi...cho anh uống thuốc độc đi " ----Anh nhắm nghiền mắt, kéo tôi vào lòng ôm xiết .
" Đâm anh đi, phóng dao đi...cho anh uống thuốc độc đi " ----Anh nhắm nghiền mắt, kéo tôi vào lòng ôm xiết .

"Nghe nói Nguyên Thảo có tin vui...con gái hả em?"---Sao ai gọi phone hỏi thăm cũng hỏi câu này.
" Mình cũng muốn Brian có em gái..."--"tôi nói với bạn.
"Bồ mà có con gái, nó giống bồ...dễ thương lắm đó" ---" Dễ thương, mà kỳ cục, khùng điên" ---tôi cười qua phone.
trích tác phẩm "The Mandolin"
Monday, January 9, 2012
LET MAMMY TELL YOU ABOUT THE SAND
US Copyright 2012
Citation from
"The Mandolin" written by Nguyen-Thao Luong
Citation from
"The Mandolin" written by Nguyen-Thao Luong

"Con biết không? Cát và thủy tinh là một chất liệu giống nhau về công thưć hóa học...cát không lấp lánh đẹp như thủy tinh..nhưng cát có thể thấm được máu, mồ hôi và nươć mắt ..."
"Do you know? Glass is a matter that is original from sand. The sand is not as shine and marvelous as the glass, but the sand can absorb the blood, sweat ,a nd tears.."
You often ask me what I did when I was the same as your age now.
Mammy like your question " Which one do you like me to call you "Mẹ" or "Mom" or Mammy?"
My son is strong and power .I remember forever when I took you travel back to Vietnam. The dog wanted to attack me, and you yelled him that " Don't hit my Mammy, Don't bite my Mammy, I don't like that, I am not your friend anymore"
That is a lovely memory. Grandma is not happy if she knows that you are no longer speak Vietnamese with me.
I do not know what should I start at the beginning.
Let Mammy tell you about the sand...
You ask what Mammy did when I was the same your age.
Let Mammy tell you about "The Mandolin" story
30 years ago...there was a little girl ...she used to come to the beach...yes ..the beach looked like... this beach..then...she was studying hard while her brother was coming around to sell some cigarettes, then ..she practiced her Mandolin...One days..there were two little boys also to come overthere to play music with her...When we grew up, she felt in love with one of them.
Well, you know?--Once your heart is broken, you will get hurt, but it will go away...then...somebody will heal your hurt. So , do not worry...we always have the love in this life..
You ask what Mammy did when I was the same your age.
Let Mammy tell you about "The Mandolin" story
30 years ago...there was a little girl ...she used to come to the beach...yes ..the beach looked like... this beach..then...she was studying hard while her brother was coming around to sell some cigarettes, then ..she practiced her Mandolin...One days..there were two little boys also to come overthere to play music with her...When we grew up, she felt in love with one of them.
Well, you know?--Once your heart is broken, you will get hurt, but it will go away...then...somebody will heal your hurt. So , do not worry...we always have the love in this life..
Yes, Mammy studied hard to become a doctor, but if you do not want to become a doctor , Mammy still love you. It does not matter who you are. Sand is as not much value , as not much expensive as diamond, but sand can absorb the sweat and the blood...

Let Mammy tell you about the sand
The sand is very generous
You can kick the sand
You can hide your hand inside the sand
You can build up the castle on the sand
The waves destroys your building
But we can make up it again
Yes, the sand look like my love save for you
Let Mammy tell you about "The Mandolin"
30 years ago
There was a little girl
She was the same your age now
She was bright, smart and serious
She used to come to the beach
To practice the Mandolin while his brother was coming around to sell his cigarettes
Then...she met two little boys one day
They play music together on the beach
The Cupidon angles shot his arrows to all of them
When the kids grew up, they tasted how the love is sorrow
Do not worry
Once your heart is broken
It will be healed
That means
We always have the love around us
If we know how to feel it
The sun goes down, and it will rises up.
Let your hand feel the sand
You will touch the love...
Like the dinner I prepare for you when we 'll be home
Like whenever you smell my cook
Like Mammy hold you tight
Like Mammy give you many sweety kisses...
Do not worry!
Mammy look weak now, but I will be healthy again
Because I need to be strong to warm you up !
Saturday, January 7, 2012
RECUDOER DE LA ALHAMBRA -NHỮNG NGÀY Ở VÙNG KINH TẾ MỚI
XIN BẠN ĐỌC ĐỪNG COPY ENTRY NÀY VÌ TÁC PHẨM "The MANDOLIN' CHƯA CÔNG BỐ .
tác giả: Lương Nguyên Thảo
US Copyright 2011
Trích tác phẩm "The Mandolin"
Francis Tarrega viết bản "Recuerdos de la Alhambra" bất hủ để tưởng niệm kinh thành Alhambra thất thủ ..."The Mandolin" đã chọn bản nhạc này làm nhạc nền đoc̣ truyện "The Mandolin..." đoạn gia đình...bị lưu đày đi "kinh tế mới". "The Mandolin" đã từng biểu diễn bản nhạc này với nhạc sỹ Ngô Tín tại tòa Vietbao , Wesminter , Orange County. Đây là tác phẩm đòi hòi kỹ thuật tremolo điêu luyện ở đàn guitair lẫn đàn Mandolin...suốt một bản nhạc không được nhấc phím ra khỏi dây, đi luyến liên tục các ngón tay trái lẫn tay phải...nên sau khi biểu diễn với Ngô Tín, vì ít tập luyện...nên chiều hôm đó "The Mandolin" đã phải ...nẹp cổ tay .http://www.youtube.com/watch?v=DRaUu38N5Ns:
"The Mandolin' luyện ngón "Recudoer de la Alhambra "

Nguồn ảnh:Dương Minh Long
Những ngày ở vùng kinh tế mới
...Hoạ hoằn mẹ tôi chơi sang, hễ anh Cả tôi bệnh,thì sai chúng tôi đi mua bún riêu trươc ngõ...Hễ tôi mà đi mua hàng xén trươc ngõ bao giờ cũng nói ba hàng " bán cho mẹ cháu một tô bún riêu , nhiều nhiều giá,nhiều nhiều gạch cua, nhiều nhiều cà chua.."--Dạo mới đính hôn với anh, tôi dắt nhà tôi đến ăn bún con gái bà, bà còn nhớ , nói với anh rằng " Cô này thuở bé đáo để lắm đấy cậu...mua có ba ngàn đồng bạc tô bún, mà thứ gì cũng đòi cho nhiều..."--Bưng bát bún về cho mẹ, dọc đường tôi thèm quá..len lén húp nước lèo..có khi về đến nhà cạn nước..anh Mạnh lén nấu nươc sôi đổ vào...bị phát hiện, thế là chúng tôi bị một trận nhừ tử... Một buổi sáng..tôi đang ngồi chơi bán đồ hàng trước thềm nhà...một người đàn ông rách rưới, nhếch nhác bước vào cổng..ông ta nhìn tôi âu yếm, có vẻ muốn ôm lấy tôi.Tôi hoảng sợ..khóc thét lên 'Mẹ ơi..mẹ ơi..ông kẹ"
Bà hàng xóm bảo "không phải đâu cháu..hành khất đấy..nhà cháu có gì thì đem cho ông ấy ăn chút "
Tôi dạo còn bé cũng lém lỉnh, định thần một hồi ..tôi nhanh nhảu " nhà cháu cũng chẳng có gì ăn đâu bác ạ"--- Chiều hôm ấy..tôi mới biết đó là cha mình đi cải tạo về...
Mấy ngày sau , một chiếc xe jeep đỗ trươc nhà tôi...hai ba anh bộ đội, công an trả...một người uy nghi, cao lớn, giống bố tôi...bác Hai , nghe nói bác là anh hùng Trường Sơn gì đó...Mẹ chạy đôn chạy đáo khắp xóm vay mượn, mua thức ăn, nấu cơm đãi bác...chúng tôi chẳng biết gì...được ăn bữa cơm có canh cá..hể hả..tranh nhau ăn, ăn xong nồi cơm còn bốc khói...
Đến chiều, bác Hai và bố uống trà ngoài sân, nói chuyện gì..thấy bác quăng ấm chén, quát mắng " Không có chúng tôi đổ xương máu trên đỉnh Trường Sơn...lấy gì chú thím được giải phóng"
Mắt bố vằn đỏ.
"Chú làm điếm nhục gia phong, ngày chú trốn vào Nam..thầy me và tôi khổ sở với chính quyền biết bao...tôi không lên cấp được là cũng vì chú....bây giờ chú thím phải làm gương, chuộc lỗi lầm..."
Mẹ chạy ra sau hè...kéo vạt áo lau nươc mắt...nói khe khẽ..sợ bác nghe thấy " Thôi xin các bác đừng đổ xương máu...chúng tôi không dám nhận...bác muốn thờ ai thì thờ..theo ai thi theo...xin bác để chúng tôi ở đây..Xuân Mạnh còn đang học dở dang, Xuân Dũng sắp thi đại học...còn Nguyên Thảo nhỏ dại quálàm sao nó chịu nổi nơi rừng thiêng nước độc..."
Một tháng sau..bố mẹ bảo chúng tôi thu dọn đồ đạc...đi chào bà ngoại ..rời thị trấn ven biển đáng yêu, khí hậu trong lành này..để đi định cư ởmột nơi gọi là "kinh tế mới ".
Bác Hai cử đến vài anh bộ đội lái chiếc xe cam nhông,đến thu dọn đồ đạc phụ..nếu không muốn nói là cưỡng chế...ngoài gia đình chúng tôi ra, còn các hộ khác...
Đến một thịtrấn đầy bụi đỏ, heo hút...họ yêu cầu gia đình tôi xuống khỏi xe ca cà tàng cuả ông bác chỉ định ...họ chuyển chúng tôi qua một chiếc xe bò...đi lặc lè dưới trời nắng cháy...
Không còn nước...tôi còn nhỏ dại..chịu không nổi nắng cháy, khát..tôi lịm đi..chị Bích Kiều hoảng sợ, khóc..'Mẹ ơi! Nguyên Thảo bị làm sao rồi..." Nhìn môi tôi khô cứng...bình nước đã cạn ....Mẹ tôi nói chị..." con có buồn tiểu..ráng đi ...cho em nó uống !"
Sau này anh chị tôi cứ đem chuyện này ra chế nhạo tôi ...
May sao đi thêm một đoạn,qua một ngôi nhà tranh nhỏ..họ có để sẵn lu nước mưa cho khách qua đường uống làm phúc...anh chị em tôi vục đầ vào lu nước...
Vùng đất mớiđầy khắc nghiệt...chỉ toàn buị đỏ, nắng cháy....bố mẹ tôi trồng nhiều thứ..nhưng không có kết quả...chỉ có cây khoai mì là sống sót...khoai chưa kịp ra củ..mẹ tôi hái lá khoai mì luộc cho chúng tôiăn...mẹ đã không biết lá khoai mì có chất cyanide rất độc cho não...màcó biết thì cũng phải ăn..vì ngoài khoai mì ra còn gì khác ... Anh Mạnh đói quá...đào củ mì ăn sống, anh nói "để anh ăn cái vỏ, nhường Nguyên Thảo ăn củ"... nhựa củ khoai mì cực độc, nhất là vỏ ,anh trúng độc ngã lăn quay ra, sùi bọt mép...mấy anh thanh niên xung phong lấy đậu xanh nấu ra nước cho anh uống giải độc...may là anh ăn ít.May là tôi chưa kịp ăn gì....một anh thanh niên xung phong thích chị Hai tôi...đem biếu Mẹ một ít lương khô...thỉnh thoảng họ ghé chỗ chúng tôi dạy chúng tôi múa hát.."Tiếng chày trên soóc bombô", "Tiếng đàn Talư"...Chị Hai đi dạy bổ túc văn hóa cho họ...Hai anh trai lớn tôi yêu âm nhạc, đẽo trúc làm sáo, quấn lá rừng làm kèn...tôi bắt đầu biết đến âm nhạc từ lúc đó...hễ anh thổi sao, thổi kèn...tôi giang hai tay...ngân nga hát theo nhịp điệu..chị Mĩ Thủy, Bích Kiều thì cột mấy dây rừng lại làm dây nhảy...mấy chị bây giờ thỉnh thoảng vẫn về thăm chỗ ngày xưa..dạo ra trường Sư phạm...chị Mĩ Thủy làm đơn xung phong về lại chỗ này dạy học...
Cứ hai ba ngày lại có cảnh các anh thanh niên xung phong cõng bạn bị gãy xương sống, dập chỗ kín bị cây đè..đi ngang nhà chúng tôi..thật kinh khủng, tội nghiệp cho thế hệ thanh niên 5x,6x ngày ấy...hết bỏ mạng trên đỉnh Trường Sơn lại bỏ mạng nơi rừng thiêng nước độc...
Họ cưa cây rừng..xếp thành lớp lớp trước nhà chòi chúng tôi...vỏ cây dày..làm chất đốt được...anh Huy Côn mừng rỡ sai tôi chay về lấy cái rựa dài của bố...tôi hăm hở...xách con dao dài chạy băng băng..vấp phải một gốc cây gãy...con dao phập vào môi dưới....máu tuôn ra xối xả...tôi ngất đi...
Khi tỉnh dậy...thấy mình đang đươc Mẹ ôm trong lòng...Mẹ lấy thuốc lào của bố đắp cầm máu...Mẹ nhai khoai mì luộc nhão ra mớm cho tôi...
Anh Huy Côn bị bố đánh thâm tím mặt mũi, bị quì phạt cả ngày ...
Bố gầm lên " Mày giết em...em còn nhỏ dại như vậy mà mày sai em về lấy dao lất rựa...hôm nay ông đánh cho mày chết đi !"
Bố rút roi da...Mẹ bảo chị Thu Vân bồng tôi...đến quì van xin bố...
"Ông đánh thế...Huy Côn chết mất"
Anh Xuân Mạnh tôi lấy lưng che cho em trai nhỏ...-tội nghiệp anh, lúc nào cũng thương yêu, hy sinh cho các em út...anh học giỏi..thời đó trường học lộn xộn...đang học lớ 5 anh nhảy lên học lớp 7...mà vẫn học giỏi như thường...chị Khôi An nói đúng "Anh là thiên thần..."
Bố không ghét chúng tôi...bố thương chúng tôi...nhưng bố phẫn uất..bố hận bác Hai ...kẻ thắng trận..kẻ ỷ thế "quyền huynh thế phụ"...đem chúng tôi đi đày....anh họ tôi, con trai lớn của ông...ông ta cho đi du học Y khoa...còn ông rắp tâm đợi anh Xuân Dũng chúng tôi đủ tuổi..cho đi bộ đội ... Sau này đi họcở Sài Gòn, NM hay rủ ăn khoai mì bào trộn dừa ..kể NM nghe..."Nguyên Thảo sợ khoai mì lắm..."---nên NM hay chọc "lấy khoai mì gí Nguyên Thảo cho nó sợ chạy chơi"...
Dạo năm thứ ba, tổ NM thực tập bệnh viện AB...NM về ký túc xá nói với tôi " Này NT...phải ông bác sỹ Lương XT là bà con với NT phải không? thấy họ tên chữ lót giống anh em nhà bồ..cái trán, mắt , cằm, giọng nói y chang bồ..."
Tôi gập sáchđứng lên , gằn giọng " Mình không có bà con nào ở bệnh viện AB hết"...
Chúng tôi thi môn thực tập Nội...anh họ tôi gác thi...tôi nộp bài...hai anh em cùng họ, cùng ông nội, bà nội...mà không nói với nhau lời nào. "Nhà thầy là biệt thự gần sân bay Tân Sơn Nhất...máy bay cất cánh không rung..đổ bê tông nhiều ...."-các bạn cùng tổ tôi xì xào ... Đám giỗ ông nội...tôi đạp xe đạp cọc cạch mấy cây số từ quận 5 ra thắp nhang... "Không có chú K..-chỉ cha tôi--anh mày đã lên phó giáo sư từ lâu "--chị dâu họ tôi nói trong bữa ăn ...
Tôi thắp nhang cho ông...lặng lẽ đạp xe về...khách khứa toàn các quan chức cao cấp...
" Này bồ, sau này ra trường thế nào bồ cũng được nột trú AB..."-Một bạn cùng tổ biết vị bác sỹ hướng dẫn thực tập môn Nội là anh họ tôi...nói với tôi như vậy....tôi nhếch mép .
Hôm qua trò chuyện với chị Khôi An qua phone...hỏi chị Khôi An có thấy môi dưới em có vết sẹo không?
Chị nói chị không để ý...tôi kể chị nghe...chị không biết đầu dây bên này...tôi đang ứa nước mắt.
Sunday, January 1, 2012
VỀ THĂM NHÀ
Bờ biển quê nhà cuả "The Mandolin", nơi hồi còn làm việc trong nước, hay đi ra uống cà phê với bạn đồng nghiệp...
nguồn ảnh : Mai Thái Lĩnh

Biển Seatle: ảnh Thuy Dao
Chiều nay lái xe xuống biển Long Beach...lại ghé quán đồng hương Vũng Tàu...xơi một bát bún riêu đỡ nhớ Mẹ, nhớ dạo mới đính hôn dắt chàng ghé quán cũ ăn canh bún , bà hàng cười móm mém, mắng yêu " cái cô này thuở bé đáo để lắm đấy, Mẹ cô ấy cho có ba trăm bạc mua bát bún thế mà cứ leo lẻo cho cháu nhiều nhiều đậu hũ, nhiều nhiều cà chua, nhiêù nhiều rau..."----Tôi cười " Sao bác nhớ dai..." ---"Ai chứ là tôi nhớ cô lắm, bé loắt choắt mà lém ra phết, hai con mắt th̀i cứ sáng sáng là như mấy ông sao trên trời, mà ăn uống thì trông
thương lắm luć nào cũng ngon lành, mặt mũi hớn hở, vét sạch chẳng bỏ sót thứ gì..."----"Chời, bác nói thế người ta tưởng cháu là hạng ..tham ăn"----Tôi ngượng, nóng ran người...
Nhớ bãi biền quê nhà..."quê nhà tôi bây giờ xa hoa rực rỡ những ánh đèn, vũ trường , barr đươc̣ xây dựng trên núi ngay cạnh những ngôi chùa...tôi không hiểu ánh đàn màu quay cuồng với các vũ nữ xiêm y thiếu vải làm sao các sư vãi trụ trì nổi..."cả một thời đểu cáng lên ngôi..."---tôi nhìn quê mình, ngang qua bệnh viện u buồn, nơi tôi sinh ra, nơi tôi đã từng làm làm việc , và nơi tôi vuốt mắt vĩnh biệt anh trai mình.Chỗ của tôi giờ là con vị cựu Giám đốc bệnh viện thay thế-tôi ra đi, hắn nhổ đựơc̣ một cái gai trong mắt mình,không biết hắn để tiêǹ đâu cho hết, nghe nói bây giờ vẫn thông lệ một bác sỹ thưc̣ tập không công nằm vùng, nộp mạng cũng ít nhất là ba ngàn USD, khởi đầu,ca truyền nhầm nhóm máu làm hắn .."bay từ "chức nà"y sang "chức khác",ở VN không có thông lệ kỷ luật mà chỉ "thuyên chuyển công tác.." những vị trưởng khoa mỗi lần gặp hắn khúm núm dạ thưa, chứ tôi tuiyệt nhiên không, luć nào bước vào văn phòng hắn tôi cũng đứng thẳng, nhìn thẳng bộ mặt béo nung núc hồng hào những mỡ và thịt như viên quan phụ mẫu trong tác phẩm "Tắt đèn" cuả cụ Ngô Tất Tố ...---tôi về thăm nhà, thăm Mẹ và chị, đi dạo lại con phố xưa, ngôi nhà có bóng xoài rợp mà hơn ba mươi năm trước, một con bé gầy gò , khắc khổ sáng sớm nào cũng vác đàn Mandolin trươć cổng réo "Thầy ơi, thầy ơi, Nguyên Thảo đến rồi đây"....rồi thầm khấn vái "lạy trời hôm nay mình chạy ngón không tắc chỗ nào để khỏi bị nhéo lỗ tai ....tôi không thương quê mình bằng Sài Gòn nơi tôi đã theo hoc̣ 06 năm trời đằng đẵng, có lẽ quê nhà tôi nhiều "kẻ lạ đểu ćang lên ngôi " mà tôi biết , còn ở Sài Gòn th̀i tôi không biết lắm chăng...thời tôi đi hoc̣ ở Sài Gòn, toàn đoc̣ Thanh Niên, Tuổi Trẻ, làm gì biết cái gì?...----" Mai con lên Sài Gòn thăm bạn mấy ngày nhé"---Tôi nói với Mẹ sau bữa trưa...( Về thăm nhà--trích "The Mandolin" )----Đặt phòng khách sạn N.D.D gần chợ Tân Bình hộ mình----Tôi nói qua phone với H.V
----Sao không ở bên cư xá Bắc Hải cho gần chỗ tụi này, đỡ mắc công chạy qua----bạn cằn nhằn...
---Thích ở bên khu này hơn, đi ăn cơm bên KTX Ngô Gia Tự cho gần, tồ́́i đi uống cà phê ngoài quận 1 cũng gần...đi về ra sông Bạch Đằng cũng dễ ...với lại mình thích ở khu quận 5 , ăn cơm Tàu , hic..hic...----Tôi nói vui....
Tìm tag: Viết ngắn---Trích "The Mandolin"
Tuesday, December 27, 2011
SAY
(trích-"The Mandolin" ---ngày cuối đông 2011 )

--Đi nước ngoài lâu rồi, ma ̀tửu lượng chưa lên nổi à---Bạn nhìn t ôi cười 
Nhớ thời sinh viên và đi làm trong nước, ép tôi uống say là thú vui của bạn bè và các anh chị đồng nghiệp.
---Có gì đi Metrolink về...
----Nghệ sỹ thì phải ...tí tửu---Một bác nói----Nguyên Thảo đang nổi tiếng mà...khà..khà...
----Một nửa ly nữa thôi nhé !---Tôi cố chống chế---đầu óc bắt đầu ong ong...
---Có nước chanh dây giã rượu đây mà----
Đệm cho chú hát "Hoa rụng ven sông" đi...
Vị cựu sỹ quan thám báo hồ hởi----cựu tùy viên tướng Kỳ hoà theo...
"Này em..em ơi...tình ta đã chia lìa...."
Tôi không thấy đường nữa, bỏ hợp âm loạn xạ...
Thỉnh thoảng người ta cũng nên say..để quên đời ....
"Ba đồng một mớ trầu cay
Sao anh không hỏi những ngày em còn không..."
Thím Đ. ngân nga giọng Nam ai xứ Huế...
"Nếu xưa mình không biết
Thì đâu cần nuối tiếc....
Ngày xưa em có biết
Lòng anh yêu tha thiết...."
(Đông về lấm tấm trời mưa--thơ Iris Dinh)
---Sao Nguyên Thảo phổ nhạc bài này nghe buồn quá
" Đàn ơi cung đã lỡ
Ôi tình duyên một đời ..."
(Cung đàn lỡ nhịp -thơ Lương Nguyên Thảo )
Sao lạ thế này....sao bỗng dưng tôi lại thế này....lại một ly nữa nhé ...cognac Martel không hổ danh xứ Pháp
--Thêm bơ, phó mát, dăm bông vào cho đỡ xót ruột....
---Steak mới nướng, tuyệt vời...giành đãi khách quí---chủ nhà đẩy về phiá tôi....
"Có thể người ta không yêu bạn theo cách mà bạn muốn,nhưng không có nghĩa là người ta không yêu bạn"
Ai đó nói câu này...
20 năm rồi đó sao..."mãi mãi tuổi 17"
Con phố xưa, ngôi nhà cũ anh thường đến chơi ...giờ đã xa rồi chốn nao...
"Tại sao anh không nói gì với em?"
Luôn tự phụ mình là thông minh, IQ cao ngất trời...mà EQ thì thấp chủng...nên thất bại trong cuộc đời này là phải...
Tôi bâng khuâng nhìn ly rượu --Chất nước màu đỏ sẫm sóng sánh trong chiếc ly pha lê sang trọng...
"Bộ ly uống rượu này cô mua ở phố cổ Claremont---hôm nay Nguyên Thảo đến ăn tối, quí hóa lắm mới đem ra mời tao nhân mặc khách"---vợ chủ nhà nửa đùa nửa thật.
Tiếng cốc vỡ loảng xoảng, những mảnh thủy tinh vỡ găm vào tay,rỉ máu...bố lại lên cơn say đập đồ...
"Tại sao con không chạy ngón được?---tại sao lại băng bó tay?---Chơi đàn phải giữ cẩn thận những ngón tay..."----tiếng thầy quát lên từ gian bếp
"Các con hãy xem hôm nay ta phạt Nguyên Thảo làm gương---"---"Quì xuống, hai tay giơ đàn lên cao "
Tôi ngoan ngoãn chấp nhận hình phạt....
Tan học..."Nguyên Thảo, cho Đoàn coi vết thương..."----Đoàn nhìn tôi, hai mắt đỏ vằn ...
" Đoàn ghét thầy..tại sao Nguyên Thảo luć nào cũng kính trọng thầy như cha, thầy hay phạt Nguyên Thảo thật tàn nhẫn..."
---Không sao? Mình chịu đựng quen rồi ..."---Tôi gượng cười
........
---Em có biết anh thích gì của em nhất không?
----Mắt phải không? Anh hay khen mắt em sáng như sao...
----Không phải...
----Vậy...thì..miệng phải không? Em nghe mấy chị bạn nói em có nụ cười rạng rỡ....
----À...cái đó thì ai cũng thích...nhưng riêng anh thì...----Anh dịu dàng cầm những ngón tay tôi đặt lên môi mình
----Thôi đừng có lợi dụng---Tôi nóng ran người
-----Nếu anh có ý đồ lợi dụng thì phải chỗ này mới đúng chứ---Anh đặt ngón trỏ lên môi tôi-------Em
chạy etude quá xuất sắc...chắc là phù thuỷ thổi phép vào ngón tay em...
Tôi uống cạn những giọt cocktail trong chiếc cốc phale, chiếc nhẫn có viên ngọc hồng lấp lánh rơi ra
từ đáy cốc
Tôi nhìn anh cảm động , bất ngờ ...
----Em đeo thử xem vừa không?----
----Em nói lại lần nưã đi, câu em nói với anh trong điện thoại
--Em quên rồi...---Tôi nhìn anh cười tinh nghịch
"Chúng mình sẽ đính hôn"
..................
"Nguyên Thảo điệu quá...nghe bà cụ nói, bồ nhấc ấm nươć ra khỏi lò cũng lót khăn vào lòng bàn
tay..."---nhớ ngày xưa bạn trêu chọc
Những hoài niệm xưa lại uà về...
Tôi với tay lấy áo khoác, ngoài trời mưa lạnh lâm râm, lảo đảo bước...
---Để mình lái đưa về...---bạn ân cần...
"Ngày nhà em pháo nổ, anh cuộn mình trong chăn...."
Bạn hát ngêu ngao...
....Tối nay ...tôi cuộn mình trong chăn, nghe thấm lạnh muà đông xa xứ, nỗi nhớ nhà dâng lên cồn cào...
Thursday, December 8, 2011
NHỚ MẸ
Tác giả: Lương Nguyên Thảo
Bài viết cho Vietbao -đăng forum Vietbut.net
Hôm nay Nguyên Thảo đọc bài "Bà cụ chết trong một chiều mưa gió" đăng trên Blog Tiến sỹ Nguyễn Xuân Diện :
http://xuandienhannom.blogspot.com/2011/12/ba-cu-trong-buc-anh-chet-trong-mot.html#comment-form
Lúc nào Nguyên Thảo cũng nhớ đến hình ảnh Mẹ như bà cụ này...nhớ hồi Nguyên Thảo hoc̣ trung hoc̣ hay ra chợ đón Mẹ dọn hàng mà cứ sợ bạn cùng lớp bắt gặp, trêu chọc
Có một comment nói là người ở VT, cùng quê với NT : " ở Thành phố Vũng tàu tôi cũng thấy có 2 cụ bà chạc tuổi và cũng có hoàn cảnh gần như vậy. một cụ tôi thường thấy còng lưng,đi lại xiêu vẹo trên bãi biển ở bãi sau,quàn áo cũ kỹ trên lưng đôi quang có 2 cái mẹt và một số loại hoa quả bán cho du khách, hầu như không bán được vì hàng không bắt mắt, có khi héo,nát trông rất tội nghiệp. một cụ nữa thường thấy khoảng 12 giờ trưa còng lưng đẩy chiếc xe chứa thùng cát tông và các loại phế liệu chắc cụ gom nhặt bán cho các cửa hàng thu mua phế liệu trong cũng tội không kém nhìn thấy thương quá, đáng lẽ các cụ được nghỉ nghơi lâu rồi. chỉ biết đôi lúc biếu các cụ chút tiền nhỏ nhoi "
Không biết đến bao giờ VN mới có chính sách an sinh-xã hội như ở Mỹ, người già có nhà dưỡng lão, có tiền già hàng tháng, có thẻ khám-chữa bệnh miễn phí.
Nguyên Thảo nhớ Mẹ quá...hình ảnh bà cụ giống Mẹ, hồi nhà mình ở kinh tế mới trở về ...Dr H.H hay nói rằng Nguyên Thảo từ thuở nhỏ thích chơi với "người già"--"người già " là một pho sách sống, chứng nhân lịch sử đáng tin cậy nhất...
Mẹ là nhà thơ "đồng dao". "dân dã"...H.V nói mỗi lần xuống VT chơi , thích nghe Mẹ mắng Nguyên Thảo vì có "vè, vần điệu" ..."Mẹ cưng anh T., H.V hơn là anh C. và Nguyên Thảo", có lần Nguyên Thảo than với H.V---Mỗi lần H.V ghé thăm Mẹ mừng rỡ, lăng xăng đi kiếm cá tươi nấu canh chua, nấu bún riêu, lựa rau tươi...nhà mình quí khách. Mẹ và chị dạy cho Nguyên Thảo lòng nhân hậu, tử tế đối đãi với con người...
Nguyên Thảo ra đời, gặp nhiều chuyện bất trắc, thất vọng...Nguyên Thảo hụt hẫng, trách Mẹ dạy Nguyên Thảo sai...Cuộc đời nhiều cạm bẫy và tráo trở...Nguyên Thảo về nhà khóc với Mẹ " ở ngoài đời người ta không như Mẹ dạy Nguyên Thảo"
Sang xứ người , đọc tài liệu lịch sử, mới thấy Mẹ là nhân chứng lịch sử sống động.Biến cố Cải cách ruộng đất, cuộc "cách mạng" "ngày long trời, đêm lở đất"...Mười tuổi đầu, Mẹ phải đêm đêm cùng với bà trốn ra cho ông uống nước...họ chôn ông dưới đất,chỉ chừa cái đầu...định phơi nắng cho đến chết...rồi họ chặt đầu ông, đầu lìa người, rồi cột đá trôi sông ,mỗi phần trôi mỗi nơi...Phần mộ ông chỉ chôn một khuć gỗ đẽo hình người...có lẽ vì thế số phận con cháu ông không được tốt, học hành khoa bảng rạng rỡ , ma ̀đứa thì mất sớm ,đứa thì chết bất đắc kỳ tử, đưá thì bệnh hoạn, nan y, đứa thì "tan nát tâm hồn" như Nguyên Thảo...
Mỗi lần giỗ ông..Mẹ và Dì khóc "Thù chúng nó muôn đời"...
Đọc "Bức tường Berlin" của anh Huy Đức , đến câu " Một cuộc chiến không gọi la ̀giải phóng , nếu những gì cuối cùng người dân đươc̣ hưởng không là độc lập-tự do"-Nguyên Thảo đã ứa nươć mắt...nhớ cảnh luć Nguyên Thảo tan học, phụ Mẹ dọn quang gánh Mẹ ngồi thở hổn hển ,lấy mê nón lá rách quạt lấy quạt để,vì mớ i chơi trò "cút bắt" với công an đường phố..."Khổ như thế này thì giải phóng làm gì?" -Mẹ kéo gấu quần lau mồ hôi nói.
Nghệ sỹ cello Biển Vàng hay nói câu " Thực sự nếu có ông Trời hẳn ông đang say xỉn và ngủ vùi ở đâu đó, toàn người hiền lành tử tế không chết sớm thì cũng khốn đốn đủ đường...đọc note này chị thấy trên hết là cái vía của DT mình nó vậy..."
Mẹ mà nghe chị nói, thể nào cũng phán " Say xỉn gì tới hơn 60 năm vậy ? Bao nhiêu người cho thuốc uống giã rượu mà không chịu uống."
Họ làm tình làm tội bà ngoại và Mẹ, sống không nổi...mọi người tìm cách vào Nam....Cuộc di dân lịch sử năm 1954...Mẹ không là người Công giáo, nhưng mang ơn Cụ Ngô Đình Diệm đã giúp đồng bào miền Bắc có cuộc sống ổn định trong Nam...
Mẹ và các Dì lại nối tiếp truyền thống "Hải Hưng nhiều nhãn lắm vải thiều" của ông truyền cho...Thành phố biển VT nơi sinh ra Nguyên Thảo có những vườn nhãn, măng cầu xum xuê như vùng quê ngoại nhờ công lao cuả Mẹ và Dì...--Hôm trò chuyện với biên kịch Minh Ngọc...Nguyên Thảo kể "Em là cháu ngoại tri huyện Trần Khắc H. ở H.Y"--Chị nói rằng chị có ra ngoài đó làm phim...dòng họ đó chị biết khoa bảng, làm nghề truyền thống..."Vậy em là người có dòng có dõi lắm đó"--Chị trêu...
"Em không biết chị à, em chưa bao giờ về quê ngoại dù rất muốn..."-Nguyên Thảo trả lời chị...
Nguyên Thảo "ăn bơ thừa, sữa cặn..." xứ người rồi, cái giọng Bắc kỳ lai ngày nào hay bị bạn bè trêu chọc...nay đã bớt chất "rau muống"...
Vào Nam rồi cũng chưa yên...20 năm sau, tháng Tư đen định mệnh,Nguyên Thảo còn quấn tã, mới đươc̣ vài tháng tuổi, bố bị kẹt cứng ở ngoài tàu , sau này nhiều lần nghe ông hối hận la ̀lúc đó đã không đành lòng đi luôn...Mẹ một mình phải gánh gồng ,bồng bế, dắt một đám con thơ lũ lượt chạy loạn...
Dạo Nguyên Thảo còn nhỏ, thỉnh thoảng anh chị cõng Nguyên Thảo chơi trò " Đi..chạy giặc..chạy giặc..."---Nguyên Thảo tưởng "giặc ngoại xâm , đế quốc Mỹ"....giờ thì mới biết đó là "giặc nội xâm...đêm giữa ban ngày "
Rồi có yên đâu, họ lại lấy nhà...ngôi nhà mà Nguyên Thảo được sinh ra...
Hôm nọ ngày Mother Day...Nguyên Thảo đọc cảnh "The Mandolin" mở đầu, cảnh Mẹ sai Nguyên Thảo đi lùa gà về chuồng, mà Nguyên Thảo dấu đàn Mandolin trong đống rơm ngồi luyện ngón...
Hôm nào Nguyên Thảo upload file mp 3 lên facebook, gởi Mẹ nghe nhé !--Nguyên Thảo hòa âm bản "Romance " với K.Perolov rất tuyệt vời
"Già đầu rồi mà còn nhớ Mẹ"---thế nào bạn Nguyên Thảo cũng chọc...
Bài viết cho Vietbao -đăng forum Vietbut.net
Hôm nay Nguyên Thảo đọc bài "Bà cụ chết trong một chiều mưa gió" đăng trên Blog Tiến sỹ Nguyễn Xuân Diện :
http://xuandienhannom.blogspot.com/2011/12/ba-cu-trong-buc-anh-chet-trong-mot.html#comment-form
Lúc nào Nguyên Thảo cũng nhớ đến hình ảnh Mẹ như bà cụ này...nhớ hồi Nguyên Thảo hoc̣ trung hoc̣ hay ra chợ đón Mẹ dọn hàng mà cứ sợ bạn cùng lớp bắt gặp, trêu chọc
Có một comment nói là người ở VT, cùng quê với NT : " ở Thành phố Vũng tàu tôi cũng thấy có 2 cụ bà chạc tuổi và cũng có hoàn cảnh gần như vậy. một cụ tôi thường thấy còng lưng,đi lại xiêu vẹo trên bãi biển ở bãi sau,quàn áo cũ kỹ trên lưng đôi quang có 2 cái mẹt và một số loại hoa quả bán cho du khách, hầu như không bán được vì hàng không bắt mắt, có khi héo,nát trông rất tội nghiệp. một cụ nữa thường thấy khoảng 12 giờ trưa còng lưng đẩy chiếc xe chứa thùng cát tông và các loại phế liệu chắc cụ gom nhặt bán cho các cửa hàng thu mua phế liệu trong cũng tội không kém nhìn thấy thương quá, đáng lẽ các cụ được nghỉ nghơi lâu rồi. chỉ biết đôi lúc biếu các cụ chút tiền nhỏ nhoi "
Không biết đến bao giờ VN mới có chính sách an sinh-xã hội như ở Mỹ, người già có nhà dưỡng lão, có tiền già hàng tháng, có thẻ khám-chữa bệnh miễn phí.
Nguyên Thảo nhớ Mẹ quá...hình ảnh bà cụ giống Mẹ, hồi nhà mình ở kinh tế mới trở về ...Dr H.H hay nói rằng Nguyên Thảo từ thuở nhỏ thích chơi với "người già"--"người già " là một pho sách sống, chứng nhân lịch sử đáng tin cậy nhất...
Mẹ là nhà thơ "đồng dao". "dân dã"...H.V nói mỗi lần xuống VT chơi , thích nghe Mẹ mắng Nguyên Thảo vì có "vè, vần điệu" ..."Mẹ cưng anh T., H.V hơn là anh C. và Nguyên Thảo", có lần Nguyên Thảo than với H.V---Mỗi lần H.V ghé thăm Mẹ mừng rỡ, lăng xăng đi kiếm cá tươi nấu canh chua, nấu bún riêu, lựa rau tươi...nhà mình quí khách. Mẹ và chị dạy cho Nguyên Thảo lòng nhân hậu, tử tế đối đãi với con người...
Nguyên Thảo ra đời, gặp nhiều chuyện bất trắc, thất vọng...Nguyên Thảo hụt hẫng, trách Mẹ dạy Nguyên Thảo sai...Cuộc đời nhiều cạm bẫy và tráo trở...Nguyên Thảo về nhà khóc với Mẹ " ở ngoài đời người ta không như Mẹ dạy Nguyên Thảo"
Sang xứ người , đọc tài liệu lịch sử, mới thấy Mẹ là nhân chứng lịch sử sống động.Biến cố Cải cách ruộng đất, cuộc "cách mạng" "ngày long trời, đêm lở đất"...Mười tuổi đầu, Mẹ phải đêm đêm cùng với bà trốn ra cho ông uống nước...họ chôn ông dưới đất,chỉ chừa cái đầu...định phơi nắng cho đến chết...rồi họ chặt đầu ông, đầu lìa người, rồi cột đá trôi sông ,mỗi phần trôi mỗi nơi...Phần mộ ông chỉ chôn một khuć gỗ đẽo hình người...có lẽ vì thế số phận con cháu ông không được tốt, học hành khoa bảng rạng rỡ , ma ̀đứa thì mất sớm ,đứa thì chết bất đắc kỳ tử, đưá thì bệnh hoạn, nan y, đứa thì "tan nát tâm hồn" như Nguyên Thảo...
Mỗi lần giỗ ông..Mẹ và Dì khóc "Thù chúng nó muôn đời"...
Đọc "Bức tường Berlin" của anh Huy Đức , đến câu " Một cuộc chiến không gọi la ̀giải phóng , nếu những gì cuối cùng người dân đươc̣ hưởng không là độc lập-tự do"-Nguyên Thảo đã ứa nươć mắt...nhớ cảnh luć Nguyên Thảo tan học, phụ Mẹ dọn quang gánh Mẹ ngồi thở hổn hển ,lấy mê nón lá rách quạt lấy quạt để,vì mớ i chơi trò "cút bắt" với công an đường phố..."Khổ như thế này thì giải phóng làm gì?" -Mẹ kéo gấu quần lau mồ hôi nói.
Nghệ sỹ cello Biển Vàng hay nói câu " Thực sự nếu có ông Trời hẳn ông đang say xỉn và ngủ vùi ở đâu đó, toàn người hiền lành tử tế không chết sớm thì cũng khốn đốn đủ đường...đọc note này chị thấy trên hết là cái vía của DT mình nó vậy..."
Mẹ mà nghe chị nói, thể nào cũng phán " Say xỉn gì tới hơn 60 năm vậy ? Bao nhiêu người cho thuốc uống giã rượu mà không chịu uống."
Họ làm tình làm tội bà ngoại và Mẹ, sống không nổi...mọi người tìm cách vào Nam....Cuộc di dân lịch sử năm 1954...Mẹ không là người Công giáo, nhưng mang ơn Cụ Ngô Đình Diệm đã giúp đồng bào miền Bắc có cuộc sống ổn định trong Nam...
Mẹ và các Dì lại nối tiếp truyền thống "Hải Hưng nhiều nhãn lắm vải thiều" của ông truyền cho...Thành phố biển VT nơi sinh ra Nguyên Thảo có những vườn nhãn, măng cầu xum xuê như vùng quê ngoại nhờ công lao cuả Mẹ và Dì...--Hôm trò chuyện với biên kịch Minh Ngọc...Nguyên Thảo kể "Em là cháu ngoại tri huyện Trần Khắc H. ở H.Y"--Chị nói rằng chị có ra ngoài đó làm phim...dòng họ đó chị biết khoa bảng, làm nghề truyền thống..."Vậy em là người có dòng có dõi lắm đó"--Chị trêu...
"Em không biết chị à, em chưa bao giờ về quê ngoại dù rất muốn..."-Nguyên Thảo trả lời chị...
Nguyên Thảo "ăn bơ thừa, sữa cặn..." xứ người rồi, cái giọng Bắc kỳ lai ngày nào hay bị bạn bè trêu chọc...nay đã bớt chất "rau muống"...
Vào Nam rồi cũng chưa yên...20 năm sau, tháng Tư đen định mệnh,Nguyên Thảo còn quấn tã, mới đươc̣ vài tháng tuổi, bố bị kẹt cứng ở ngoài tàu , sau này nhiều lần nghe ông hối hận la ̀lúc đó đã không đành lòng đi luôn...Mẹ một mình phải gánh gồng ,bồng bế, dắt một đám con thơ lũ lượt chạy loạn...
Dạo Nguyên Thảo còn nhỏ, thỉnh thoảng anh chị cõng Nguyên Thảo chơi trò " Đi..chạy giặc..chạy giặc..."---Nguyên Thảo tưởng "giặc ngoại xâm , đế quốc Mỹ"....giờ thì mới biết đó là "giặc nội xâm...đêm giữa ban ngày "
Rồi có yên đâu, họ lại lấy nhà...ngôi nhà mà Nguyên Thảo được sinh ra...
Họ tịch thu nhà xong, đuổi đi lên vùng rừng sâu nước độc...mấy chục năm sau người chủ nhà mới huênh hoang nói với con của "vị chủ nhà bị tịch thu "..."dân miền Nam ngu, lười...chị vào đây mấy chục năm thấy họ ...chẳng xây đươc̣ ćai nhà nào, toàn ở trong mấy con ngõ cụt, nhà lợp tôn như cái chuồng lợn, con cái chẳng thấy hoc̣ ĐH, toàn đạp xích lô, bán vé số hoặc giả tìm đường lấy Đ̣ai Hàn, Đài Loan..."-
Lúc bấy giờ, nhiều người ở quê nhà mình bị hóa tâm thần, con cái thì phải đi làm cave để sống cũng có vì cha đi tù,mẹ đi bán hàng rong, một đàn em nhỏ dại, côi cút...nhớ lại cảnh nhà mình xưa kia, Nguyên Thảo không cầm được nươć mắt...
Lúc bấy giờ, nhiều người ở quê nhà mình bị hóa tâm thần, con cái thì phải đi làm cave để sống cũng có vì cha đi tù,mẹ đi bán hàng rong, một đàn em nhỏ dại, côi cút...nhớ lại cảnh nhà mình xưa kia, Nguyên Thảo không cầm được nươć mắt...
Mà xưa kia gì...giờ đoc̣ báo -blog thấy đầy gia đình cũng còn y chang vậy...
Quê mình nhiều khách sạn, barr sang trọng, đèn chiếu lấp lánh, như Hồng Kông...nhưng toàn người "miền ngoài" làm bá chủ, những "kẻ đểu cáng lên ngôi"...
Bạn bè người miền Nam, nhà ai không đi vượt biên , đi H.O được th̀i cứ sống chui rúc khu ổ chuột bến Đình, bến Đá, bạn Xuân hoc̣ giỏi quá chừng thì đi làm cá...
Bây giờ Nguyên Thảo hiểu vì sao hồi trong nước,lúc nào cũng thấy mình cô đơn, lạc lõng giữa những bửa tiệc thừa mứa, đầy ắp rượu bia, mồi nhậu mà các bác sỹ đàn anh rủ rê khoản đãi....---Nếu như luć trước Nguyên Thảo có đủ hiểu biết, bản lĩnh như bây giờ...Nguyên Thảo sẽ nói thẳng với cái vị bác sỹ Hội trưởng hội chữ thập đỏ kia là " chứ không phải các người vượt vĩ tuyến 17 vào đây ăn cướp , đẩy người miền Nam , người Bắc di cư 1954 và cảnh khốn cùng sao.Những chỗ công sở béo bở...kẻ chiến thắng chiếm hết, muốn có chỗ làm phải chạy chọt cả mấy chục triệu...người miền Nam lấy đâu ra tiền mà chạy..."
Hôm nọ ngày Mother Day...Nguyên Thảo đọc cảnh "The Mandolin" mở đầu, cảnh Mẹ sai Nguyên Thảo đi lùa gà về chuồng, mà Nguyên Thảo dấu đàn Mandolin trong đống rơm ngồi luyện ngón...
Hôm nào Nguyên Thảo upload file mp 3 lên facebook, gởi Mẹ nghe nhé !--Nguyên Thảo hòa âm bản "Romance " với K.Perolov rất tuyệt vời
"Già đầu rồi mà còn nhớ Mẹ"---thế nào bạn Nguyên Thảo cũng chọc...
Saturday, December 3, 2011
NƯỚC NGA TRONG TÔI
Tác giả: Lương Nguyên Thảo
Trích: "Những người lạ vào quê nhà" của tác phẩm "The Mandolin"
Trích: "Những người lạ vào quê nhà" của tác phẩm "The Mandolin"
Hình ảnh nước Nga trong lòng tôi thời ấu thơ thật tốt đẹp với những bài tình ca êm đềm "Chiều Matxcova", "Đôi bờ', những quân cờ vua với lối đánh Gambit cánh hậu cuả nhà vô địch cờ vua thế giới Kasparove làm tôi thích thú, say mê, tối ngày vô cung hữu nghị Việt-Xô chơi cở với bọn trẻ con người Nga, rồi vác đàn... Mandolin đánh say sưa hết Kachiusa, sông Volga...con đường nhà tôi mang tên Nguyễn Thái Học, người anh hùng Việt Nam quốc dân đảng chống Pháp, đổi thành đường Bacu để kỉ niệm tình hữu nghị Việt-Xô thắm thiết...đến nỗi hồi vào năm nhất đại học, anh chàng nào mon men đến làm quen hỏi nhà ở đường nào, mặt mũi tôi đỏ lựng lên...Sang xứ người tôi mới biết "Ông Staline' mà tôi ra rả đọc "thương ông thương mười"...thời ấu thơ là kẻ đồ tể, giết hàng chục ngàn người,thảm sát Balan, làm nên "câu chuyện Soviet kinh hoàng." "Ông Lenin ở nươć Nga, mà sao em thấy rất là Việt Nam" là kẻ bị chứng giang mai, giết thẳng cánh những ai đối lập...
Hôm nọ đọc một tài liệu lịch sử ngoài luồng, được biết năm 1988, hải quân Trung Quốc đụng độ với Hải quân Việt Nam , chiến hạm Liên Xô đóng ở vịnh Cam Ranh, vẫn nằm "im lìm". Bọn trẻ con chúng tôi vẫn hăng say hát Kachiusa, các ông nhạc sỹ ra sức viết những bản ca ngợi người bạn đang móc dầu nơi thềm luc̣ địa vùng biển quê tôi, một bộ phận người miền ngoài đươc̣ ưu đãi "đặc biệt" vào quê tôi, những người bạn cùng lớp nói giọng miền Nam lần lượt ra đi diện H.O, tôi có những người bạn mới, họ cũng nói giọng Bắc, nhưng "đậm đà" hơn cái giọng Bắc kỳ lai 54 -"chín nút " cuả tôi mà sau này vào đại học mấy đứa bạn thân tối ngày nhái lại,trêu chọc...
Ngày xưa mỗi lần các bà đầm Liên Xô tới mua trứng gà cuả mẹ tôi, rồi lừa lúc ba ̀cụ không để ý, dấu vào ngực...thế là Mẹ tôi và các bạn hàng có câu vè " vú Liên Xô gà Việt Nam"----Mà thường họ mua thì không trả tiền, đàn ông thì đem mấy cái áo bay ra đổi, đàn bà thì đem mấy ćai tô thau nhôm có vài cái văn hoa xấu xí...mỗi lần họ đến ..Mẹ tôi mắt dáo dác, dặn "coi chừng hàng họ đấy, bọn Nga ngố này ăn cắp vặt dữ lắm"---Con bé tôi lúc bấy giờ tuổi thơ "chong chắng" , "sọ " bị nhồi đầy ắp "đậu hũ" cằn nhằn " Sao Mẹ lại nói thế về các đồng chí hữu nghị anh hùng vĩ đại"---Mẹ tôi gắt" Tao không cần biết thằng nào anh hùng, con nào vĩ đại, hễ chúng nó đến đây thì tao bị mất trứng gà nên tao phải canh phòng...liệu hồn đấy ranh con, nó mà lấy hết cái gánh hàng này thì có mà rã họng chứ ở đấy mà vác đàn đi đánh cồng cộc với chúng nó".
Cuộc cách mạng tháng Mười Nga và những hệ lụy của nó đã ảnh hửơng đến cuộc sống, tâm hồn những đứa trẻ như tôi…người Nga thích chơi đàn Mandolin, hay đúng hơn là đàn Bala-Lai ka….những con cờ vua thơm mùi gỗ mới, thỏi socola nhân đậu xanh, lạo xạo những đường, những cái tên tiếp vị ngữ “lov’, “kov” “sov”, những ćai bánh mì mặn cứng còng, những suất du học Nga mà thế hệ đàn anh tôi mơ ước, cuốn “Thép đã tôi thế đấy” mà tôi đã từng say mê đọc…một thời “huy hoàng” cách mạng vĩ đại đã qua…
Cho dù cuộc cách mạng tháng Mười Nga có đẩy một phần nhân loại trái đất này vào vưc̣ thẳm thì những bản ballad tình ca Nga vẫn êm đềm trong tôi, những con cờ vua thơm mùi gỗ, vẫn bóng lưỡng ver-ni mà thời sinh viên nghịch ngợm tôi đã dùng trò chơi này để "thử thách " anh chàng nào tính mon men có ý đồ...
Chiều hôm nay nghe lại “Chiều Matxcova” bất hủ …thấy nhớ nhà, nhớ quê, nhớ Mẹ…nhớ những bài hát Nga êm đềm thời ấu thơ ở quê nhà ...
Subscribe to:
Posts (Atom)