My Blog List

  • NOCTURNE BUỒN ĐÊM MƯA - Thơ: Lương Nguyên Thảo Vũ trường đèn nhấp nháy Tiệc vui đêm xa hoa Ta nhìn nhau xa lạ Đôi mắt buồn chông chênh Mắt môi ngày nào đó Anh một ...
    1 year ago

Tuesday, January 31, 2012

ĐỘC HUYỀN CẦM

Girl with mandolin


Đàn này có những tám dây
Bốn âm réo rắt dặt dìu ngân vang
Mà sao như có một dây
Tiếng trầm u ẩn lệ sầu bi thương
Tình quân xa vắng dặm trường
Đàn em cô tịch bơ vơ ráng chiều
Liễu buồn buông lệ tà dương
Đàn xưa ngân khúc dặt dìu bước chân
Tình quân nhớ khúc nghê thường
Khói trầm hương tỏa bóng người cô liêu
Xa xưa lại nhớ xa xưa
Đàn duyên em gảy lỡ cầm thuyền ai
Tiếng lòng thổn thức miên man
Tình quân chớ nhíu đôi mày xót xa
Đàn thương duyên kiếp đôi ta
Bốn thanh dây tám hóa ra độc huyền.

 

Monday, January 30, 2012

CỘI RỄ



Bài viết cho Vietbao : http://www.vietbao.com/D_1-2_2-44_4-185523_6-1_5-15_17-3_14-2_15-2_10-4911_12-1/

Nguồn ảnh : http://www.facebook.com/nguyenthaoluong#!/thuyndao

Sáng nay Brian đi hát quốc ca mừng năm mới..."The Star-Spangled Banner"---Sực nhớ đã hơn 10 năm "The Mandolin " đã không hát bài quốc ca "hãi hùng" ..."Cờ in máu chiến thắng mang hồn nước..đường vinh quang xây xác quân thù..."

Những đứa trẻ tóc vàng, đen, mắt xanh, mắt đen...đứng nghiêm, tay đặt lên ngực trái, nhìn Quốc kỳ Hoa Kỳ---chỉ có lá Quốc kỳ ma ̀thôi, không có hình ảnh lãnh tụ chính khách, không có ảnh Georgie Washington , Abhambra Linhcolhn, không có hình Obama gì ráo...
..." Mảnh đất của chúng ta là sự tự do và lòng dũng cảm
Những tia nắng bình minh ló dạng ...
Không có ai là nô lệ
Chỉ có những con người đươc̣ sống trong tự do..."

Lời bài hát quốc ca đầy hào hùng, nhân văn...nhìn bọn trẻ con mặc áo đỏ " dress red T-shirt to show up our spirit"..."The Mandolin' ...thoáng rùng mình khi nhớ đến "cờ in máu ..." mà mình đã từng chào suốt những năm tháng mài đũng quần ghế nhà trường thời sống trong nước...

"The Mandolin" cũng đặt tay lên góc ngưc̣ trái, nơi trái tim mình...và hoà tiếng ca, bài quốc ca mang đầy giá trị nhân văn cuả xứ xở tự do...
"Sao em không vào chào cờ?"-----Trươć giờ khai mac̣ Lễ trao giải thưởng Vietbao---một chị bạn hỏi "The Mandolin"
----Em...----"The Mandolin" lúng túng , xoay xoay ly cocktail để che dấu sự bối rối
----Nguyên Thảo, lá cờ vàng ba soc̣ đỏ, là lá cờ tượng trưng cho sự tự do, dân chủ của thể chế VNCH...là lá cờ mà bố mẹ em đã chào ....---là con cuả một Hạ sỹ quan Hải quân quân đội VNCH, Nguyên Thảo không chào cờ, không xấu hổ với anh linh cuả cha mình sao?
Màu đỏ tượng trưng cho tinh thần dũng mãnh cuả những công dân tí hon, không phải là sự hể hả vì "máu chảy thành sông" của những cuộc cách mạng long trời lở đất...
'Định treo cờ Việt Minh dọa bà đấy à?"-----Sinh thời bà ngoại "The Mandolin" mắng đứa em họ của "The Mandolin", Dr Kien Vu...tội nghiệp em vắn số...
"Máy bay Việt Minh đến bỏ bom kia kìa.."-- Đang nằm đu đưa trên võng ngoài vườn nhãn,chợt bà hốt hoảng chạy vào nhà khi thấy máy bay trên trời...

"Bà già rồi, ngày càng lẫn, dở người...." --"The Mandolin" và em cười ngặt nghẽo---những đứa trẻ mới mười mấy tuổi đầu, nào biết cái đếch gì?

----Where were you born, Mommy?---Brian hỏi Mẹ
----Vietnam---

----Where were I born?
---In San Gabriel hospital, Los Angeles County--
---That means I am American
---Yes
----Well, you are not my Mom...you're Vietnamese, and I 'm American---cu cậu òa khóc

---Oh, ...no....of course...I 'm your Mom, I love you----Let me see..that means a half you're Vietnamese , and a half you're American.
----That means you can only kiss my Vietnamese half---Anh chàng kết luận.

--Well, I kiss whole your body----"The Mandolin" nhấc bổng anh chàng lên cao và ...give him a thousands of kisses



THE STAR BANGLED -BANNER

http://www.youtube.com/watch?v=wk0XOs48TGE
"O! say can you see by the dawn's early light,
What so proudly we hailed at the twilight's last gleaming,
Whose broad stripes and bright stars through the perilous fight,
O'er the ramparts we watched, were so gallantly streaming?
And the rockets' red glare, the bombs bursting in air,
Gave proof through the night that our flag was still there;
O! say does that star-spangled banner yet wave,
O'er the land of the free and the home of the brave?

On the shore dimly seen through the mists of the deep,
Where the foe's haughty host in dread silence reposes,
What is that which the breeze, o'er the towering steep,
As it fitfully blows, half conceals, half discloses?
Now it catches the gleam of the morning's first beam,
In full glory reflected now shines in the stream:
'Tis the star-spangled banner, O! long may it wave
O'er the land of the free and the home of the brave.

And where is that band who so vauntingly swore
That the havoc of war and the battle's confusion,
A home and a country, should leave us no more?
Their blood has washed out their foul footsteps' pollution.
No refuge could save the hireling and slave
From the terror of flight, or the gloom of the grave:
And the star-spangled banner in triumph doth wave,
O'er the land of the free and the home of the brave.

O! thus be it ever, when freemen shall stand
Between their loved home and the war's desolation.
Blest with vict'ry and peace, may the Heav'n rescued land
Praise the Power that hath made and preserved us a nation!
Then conquer we must, when our cause it is just,
And this be our motto: "In God is our trust;"
And the star-spangled banner in triumph shall wave
O'er the land of the free and the home of the brave![13]"


Xem thêm bài :  "Cờ vàng xỏ lá ba que" của Lê Trung Thành :
http://baotoquoc.com/2009/12/26/c%E1%BB%9D-vang-ba-que-x%E1%BB%8F-la/

Tuesday, January 24, 2012

ROMANCE BALTIMORE

Tối Giao thừa..em chơi lại bản 'Romance Baltimore" ngày nào...những ngón tay ẻo lẻ của em không phù hợp với nhạc cụ guitair...Dạo đó để có music note-sheet , chúng ta phải khổ sở ..săn lùng ở những xưởng in lậu... quay roneo...mờ câm, vậy mà chúng ta vẫn đốt đèn dầu ngồi luyện ngón---anh chỉ em kỹ thuật tremolo double strings---Yêu âm nhạc, say mê hoc̣ hành th̀i có tội tình gì....sao người ta lại tịch thu những bản nhạc cuả anh em mình, chỉ vì tên tác giả giống tên..Mỹ.----Bây giờ thì em có những cuốn sách nhạc bìa bóng lộn, note ro ̃mồn một, những chiếc CD sang trọng ,tiện ích, không phải ngóng tai canh chừng nghe "chương trình âm nhạc cổ điển và giao hưởng phát trên sóng F.M "qua radio nhà hàng xóm để tự học hòa âm , nghe orchestra , em có cây đàn guitair thuộc hạng "luxury"...nhưng sao em vẫn không nguôi .."đau đớn"----BS Karen than sao tiếng đàn cuả em cứ "thổn thức" -----
Trích "The Mandolin"

Thursday, January 12, 2012

CÂY SẦU ĐÔNG

Cảm tác ảnh Dương Minh Long
Thơ: Lương Nguyên Thảo
US Copyright 2012

Ở cạnh nhau mà sầu đau khoảng cách
Nợ một đời mà trả mấy kiếp cho xong
Ta xin người cho ta vay nửa kiếp
Nưả đời này ta nợ lại kiếp sau...

Ở cạnh nhau mà hồn ta lạc mất
Nưả hồn ta người chẳng biết nơi
đâu?
Duyên một nửa mà tình còn chưa nửa
Ta nợ người hay người đã nợ ta?

Ở cạnh nhau mà lòng đau một nửa
Đau một lần biết đến kiếp nào nguôi
Ta xin người cho ta vay thêm nữa
Vay nửa đời trả lãi đến muôn sau ...

Ở cạnh nhau mà nhìn nhau hoen mắt
Ừ một thời ta mắt biếc với người thôi
Ta nợ người một thời vụng dại
Một thời ngu ngơ đắm đuối dại khờ

Ở cạnh nhau mà niềm đau chẳng biết
Cây sầu đông mải miết sầu đông
Ta chôn chặt sầu đông trong đáy mắt
Nợ một đời trả muôn kiếp chưa xong ...


Time forget : http://www.youtube.com/watch?v=anicaKGED00

Monday, January 9, 2012

LET MAMMY TELL YOU ABOUT THE SAND

US Copyright 2012
Citation from
"The Mandolin" written by Nguyen-Thao Luong



"Con biết không? Cát và thủy tinh là một chất liệu giống nhau về công thưć hóa học...cát không lấp lánh đẹp như thủy tinh..nhưng cát có thể thấm được máu, mồ hôi và nươć mắt ..."


"Do you know?  Glass is a matter  that is original from sand. The sand is not as shine and marvelous as the glass, but the sand can absorb the blood, sweat ,a nd tears.."




You often ask me what I did when I was the same as your age now.

Mammy like your question " Which one do you like me to call you "Mẹ" or "Mom" or Mammy?"

My son is strong and power .I remember forever when I took you travel back to Vietnam. The dog wanted to attack me, and you yelled him that " Don't hit my Mammy, Don't bite my Mammy, I don't like that, I am not your friend anymore"

That is a lovely memory. Grandma is not happy if she knows that you are no longer speak Vietnamese with me.

I do not know what should I start at the beginning.


Let Mammy tell you about the sand...
You ask what Mammy did when I was the same your age.

Let Mammy tell you about "The Mandolin" story

30 years ago...there was a little girl ...she used to come to the beach...yes ..the beach looked like... this beach..then...she was studying hard while her brother was coming around to sell some cigarettes, then ..she practiced her Mandolin...One days..there were two little boys also to come overthere to play music with her...When we grew up, she felt in love with one of them.

Well, you know?--Once your heart is broken, you will get hurt, but it will go away...then...somebody will heal your hurt. So , do not worry...we always have the love in this life..
Yes, Mammy studied hard to become a doctor, but if you do not want to become a doctor , Mammy still love you. It does not matter who you are. Sand is as not much value , as not much expensive as diamond, but sand can absorb the sweat and the blood...







Let Mammy tell you about the sand
The sand is very generous
You can kick the sand
You can hide your hand inside the sand
You can build up the castle on the sand
The waves destroys your building
But we can make up it again
Yes, the sand look like my love save for you
Let Mammy tell you about "The Mandolin"
30 years ago
There was a little girl
She was the same your age now
She was bright, smart and serious
She used to come to the beach
To practice the Mandolin while his brother was coming around to sell his cigarettes
Then...she met two little boys one day
They play music together on the beach
The Cupidon angles shot his arrows to all of them
When the kids grew up, they tasted how the love is sorrow

Do not worry
Once your heart is broken
It will be healed
That means
We always have the love around us
If we know how to feel it
The sun goes down, and it will rises up.
Let your hand feel the sand
You will touch the love...
Like the dinner I prepare for you when we 'll be home
Like whenever you smell my cook
Like Mammy hold you tight
Like Mammy give you many sweety kisses...
Do not worry!
Mammy look weak now, but I will be healthy again
Because I need to be strong to warm you up !







Saturday, January 7, 2012

RECUDOER DE LA ALHAMBRA -NHỮNG NGÀY Ở VÙNG KINH TẾ MỚI

XIN BẠN ĐỌC ĐỪNG COPY ENTRY NÀY VÌ TÁC PHẨM "The MANDOLIN' CHƯA CÔNG BỐ .

tác giả: Lương Nguyên Thảo
US Copyright 2011
Trích tác phẩm "The Mandolin"




Francis Tarrega viết bản "Recuerdos de la Alhambra" bất hủ để tưởng niệm kinh thành Alhambra thất thủ ..."The Mandolin" đã chọn bản nhạc này làm nhạc nền đoc̣ truyện "The Mandolin..." đoạn gia đình...bị lưu đày đi "kinh tế mới". "The Mandolin" đã từng biểu diễn bản nhạc này với nhạc sỹ Ngô Tín tại tòa Vietbao , Wesminter , Orange County. Đây là tác phẩm đòi hòi kỹ thuật tremolo điêu luyện ở đàn guitair lẫn đàn Mandolin...suốt một bản nhạc không được nhấc phím ra khỏi dây, đi luyến liên tục các ngón tay trái lẫn tay phải...nên sau khi biểu diễn với Ngô Tín, vì ít tập luyện...nên chiều hôm đó "The Mandolin" đã phải ...nẹp cổ tay .




http://www.youtube.com/watch?v=DRaUu38N5Ns:


"The Mandolin' luyện ngón "Recudoer de la Alhambra "






Nguồn ảnh:Dương Minh Long


Những ngày ở vùng kinh tế mới

...Hoạ hoằn mẹ tôi chơi sang, hễ anh Cả tôi bệnh,thì sai chúng tôi đi mua bún riêu trươc ngõ...Hễ tôi mà đi mua hàng xén trươc ngõ bao giờ cũng  nói ba hàng " bán cho mẹ cháu một tô bún riêu , nhiều nhiều giá,nhiều nhiều gạch cua, nhiều nhiều cà chua.."--Dạo mới đính hôn với anh, tôi dắt nhà tôi đến ăn bún con gái bà, bà còn nhớ , nói với anh rằng " Cô này thuở bé đáo để lắm đấy cậu...mua có ba ngàn đồng bạc tô bún, mà thứ gì cũng đòi cho nhiều..."--Bưng bát bún về cho mẹ, dọc đường tôi thèm quá..len lén húp nước lèo..có khi về đến nhà cạn nước..anh Mạnh lén nấu nươc sôi đổ vào...bị phát hiện, thế là chúng tôi bị một trận nhừ tử... Một buổi sáng..tôi đang ngồi chơi bán đồ hàng trước thềm nhà...một người đàn ông rách rưới, nhếch nhác bước vào cổng..ông ta nhìn tôi âu yếm, có vẻ muốn ôm lấy tôi.Tôi hoảng sợ..khóc thét lên 'Mẹ ơi..mẹ ơi..ông kẹ"
Bà hàng xóm bảo "không phải đâu cháu..hành khất đấy..nhà cháu có gì thì đem cho ông ấy ăn chút "
Tôi dạo còn bé cũng lém lỉnh, định thần một hồi ..tôi nhanh nhảu " nhà cháu cũng chẳng có gì ăn đâu bác ạ"---
Chiều hôm ấy..tôi mới biết đó là cha mình đi cải tạo về...
Mấy ngày sau , một chiếc xe jeep đỗ trươc nhà tôi...hai ba anh bộ đội, công an trả...một người uy nghi, cao lớn, giống bố tôi...bác Hai , nghe nói bác là anh hùng Trường Sơn gì đó...Mẹ chạy đôn chạy đáo khắp xóm vay mượn, mua thức ăn, nấu cơm đãi bác...chúng tôi chẳng biết gì...được ăn bữa cơm có canh cá..hể hả..tranh nhau ăn, ăn xong nồi cơm còn bốc khói...
Đến chiều, bác Hai và bố uống trà ngoài sân, nói chuyện gì..thấy bác quăng ấm chén, quát mắng " Không có chúng tôi đổ xương máu trên đỉnh Trường Sơn...lấy gì chú thím được giải phóng"
Mắt bố vằn đỏ.
"Chú làm điếm nhục gia phong, ngày chú trốn vào Nam..thầy me và tôi khổ sở với chính quyền biết bao...tôi không lên cấp được là cũng vì chú....bây giờ chú thím phải làm gương, chuộc lỗi lầm..."
Mẹ chạy ra sau hè...kéo vạt áo lau nươc mắt...nói khe khẽ..sợ bác nghe thấy " Thôi xin các bác đừng đổ xương máu...chúng tôi không dám nhận...bác muốn thờ ai thì thờ..theo ai thi theo...xin bác để chúng tôi ở đây..Xuân Mạnh còn đang học dở dang, Xuân Dũng sắp thi đại học...còn Nguyên Thảo nhỏ dại quálàm sao nó chịu nổi nơi rừng thiêng nước độc..."
Một tháng sau..bố mẹ bảo chúng tôi thu dọn đồ đạc...đi chào bà ngoại ..rời thị trấn ven biển đáng yêu, khí hậu trong lành này..để đi định cư ởmột nơi gọi là "kinh tế mới ".
Bác Hai cử đến vài anh bộ đội lái chiếc xe cam nhông,đến thu dọn đồ đạc phụ..nếu không muốn nói là cưỡng chế...ngoài gia đình chúng tôi ra, còn các hộ khác...
Đến một thịtrấn đầy bụi đỏ, heo hút...họ yêu cầu gia đình tôi xuống khỏi xe ca cà tàng cuả ông bác chỉ định ...họ chuyển chúng tôi qua một chiếc xe bò...đi lặc lè dưới trời nắng cháy...
Không còn nước...tôi còn nhỏ dại..chịu không nổi nắng cháy, khát..tôi lịm đi..chị Bích Kiều hoảng sợ, khóc..'Mẹ ơi! Nguyên Thảo bị làm sao rồi..."
Nhìn môi tôi khô cứng...bình nước đã cạn ....Mẹ tôi nói chị..." con có buồn tiểu..ráng đi ...cho em nó uống !"
Sau này anh chị tôi cứ đem chuyện này ra chế nhạo tôi ...
May sao đi thêm một đoạn,qua một ngôi nhà tranh nhỏ..họ có để sẵn lu nước mưa cho khách qua đường uống làm phúc...anh chị em tôi vục đầ vào lu nước...

Vùng đất mớiđầy khắc nghiệt...chỉ toàn buị đỏ, nắng cháy....bố mẹ tôi trồng nhiều thứ..nhưng không có kết quả...chỉ có cây khoai mì là sống sót...khoai chưa kịp ra củ..mẹ tôi hái lá khoai mì luộc cho chúng tôiăn...mẹ đã không biết lá khoai mì có chất cyanide rất độc cho não...màcó biết thì cũng phải ăn..vì ngoài khoai mì ra còn gì khác ...
Anh Mạnh đói quá...đào củ mì ăn sống, anh nói "để anh ăn cái vỏ, nhường Nguyên Thảo ăn củ"... nhựa củ khoai mì cực độc, nhất là vỏ ,anh trúng độc ngã lăn quay ra, sùi bọt mép...mấy anh thanh niên xung phong lấy đậu xanh nấu ra nước cho anh uống giải độc...may là anh ăn ít.May là tôi chưa kịp ăn gì....một anh thanh niên xung phong thích chị Hai tôi...đem biếu Mẹ một ít lương khô...thỉnh thoảng họ ghé chỗ chúng tôi dạy chúng tôi múa hát.."Tiếng chày trên soóc bombô", "Tiếng đàn Talư"...Chị Hai đi dạy bổ túc văn hóa cho họ...Hai anh trai lớn tôi yêu âm nhạc, đẽo trúc làm sáo, quấn lá rừng làm kèn...tôi bắt đầu biết đến âm nhạc từ lúc đó...hễ anh thổi sao, thổi kèn...tôi giang hai tay...ngân nga hát theo nhịp điệu..chị Mĩ Thủy, Bích Kiều thì cột mấy dây rừng lại làm dây nhảy...mấy chị bây giờ thỉnh thoảng vẫn về thăm chỗ ngày xưa..dạo ra trường Sư phạm...chị Mĩ Thủy làm đơn xung phong về lại chỗ này dạy học...
Cứ hai ba ngày lại có cảnh các anh thanh niên xung phong cõng bạn bị gãy xương sống, dập chỗ kín bị cây đè..đi ngang nhà chúng tôi..thật kinh khủng, tội nghiệp cho thế hệ thanh niên 5x,6x ngày ấy...hết bỏ mạng trên đỉnh Trường Sơn lại bỏ mạng nơi rừng thiêng nước độc...
Họ cưa cây rừng..xếp thành lớp lớp trước nhà chòi chúng tôi...vỏ cây dày..làm chất đốt được...anh Huy Côn mừng rỡ sai tôi chay về lấy cái rựa dài của bố...tôi hăm hở...xách con dao dài chạy băng băng..vấp phải một gốc cây gãy...con dao phập vào môi dưới....máu tuôn ra xối xả...tôi ngất đi...
Khi tỉnh dậy...thấy mình đang đươc Mẹ ôm trong lòng...Mẹ lấy thuốc lào của bố đắp cầm máu...Mẹ nhai khoai mì luộc nhão ra mớm cho tôi...
Anh Huy Côn bị bố đánh thâm tím mặt mũi, bị quì phạt cả ngày ...
Bố gầm lên " Mày giết em...em còn nhỏ dại như vậy mà mày sai em về lấy dao lất rựa...hôm nay ông đánh cho mày chết đi !"
Bố rút roi da...Mẹ bảo chị Thu Vân bồng tôi...đến quì van xin bố...
"Ông đánh thế...Huy Côn chết mất"

Anh Xuân Mạnh tôi lấy lưng che cho em trai nhỏ...-tội nghiệp anh, lúc nào cũng thương yêu, hy sinh cho các em út...anh học giỏi..thời đó trường học lộn xộn...đang học lớ 5 anh nhảy lên học lớp 7...mà vẫn học giỏi như thường...chị Khôi An nói đúng "Anh là thiên thần..."

Bố không ghét chúng tôi...bố thương chúng tôi...nhưng bố phẫn uất..bố hận bác Hai ...kẻ thắng trận..kẻ ỷ thế "quyền huynh thế phụ"...đem chúng tôi đi đày....anh họ tôi, con trai lớn của ông...ông ta cho đi du học Y khoa...còn ông rắp tâm đợi anh Xuân Dũng chúng tôi đủ tuổi..cho đi bộ đội ... Sau này đi họcở Sài Gòn, NM hay rủ ăn khoai mì bào trộn dừa ..kể NM nghe..."Nguyên Thảo sợ khoai mì lắm..."---nên NM hay chọc "lấy khoai mì gí Nguyên Thảo cho nó sợ chạy chơi"...
Dạo năm thứ ba, tổ NM thực tập bệnh viện AB...NM về ký túc xá nói với tôi " Này NT...phải ông bác sỹ Lương XT là bà con với NT phải không? thấy họ tên chữ lót giống anh em nhà bồ..cái trán, mắt , cằm, giọng nói y chang bồ..."

Tôi gập sáchđứng lên , gằn giọng " Mình không có bà con nào ở bệnh viện AB hết"...
Chúng tôi thi môn thực tập Nội...anh họ tôi gác thi...tôi nộp bài...hai anh em cùng họ, cùng ông nội, bà nội...mà không nói với nhau lời nào.
"Nhà thầy là biệt thự gần sân bay Tân Sơn Nhất...máy bay cất cánh không rung..đổ bê tông nhiều ...."-các bạn cùng tổ tôi xì xào ...
Đám giỗ ông nội...tôi đạp xe đạp cọc cạch mấy cây số từ quận 5 ra thắp nhang... "Không có chú K..-chỉ cha tôi--anh mày đã lên phó giáo sư từ lâu "--chị dâu họ tôi nói trong bữa ăn ...
Tôi thắp nhang cho ông...lặng lẽ đạp xe về...khách khứa toàn các quan chức cao cấp...

" Này bồ, sau này ra trường thế nào bồ cũng được nột trú AB..."-Một bạn cùng tổ biết vị bác sỹ hướng dẫn thực tập môn Nội là anh họ tôi...nói với tôi như vậy....tôi nhếch mép .
Hôm qua trò chuyện với chị Khôi An qua phone...hỏi chị Khôi An có thấy môi dưới em có vết sẹo không?

Chị nói chị không để ý...tôi kể chị nghe...chị không biết đầu dây bên này...tôi đang ứa nước mắt.

Wednesday, January 4, 2012

SAO MẸ KHÔNG ĐI HÔ "MUÔN NĂM "





Ảnh :Dương Minh Long


‎"Ối dào..giá hai ćai lão râu rậm , đầu hói kia cứ mọt sách rồi đánh Mandolin cồng cộc như con ranh nhà này th̀i nhân lọai cũng đỡ khổ "----Mẹ tôi không phải hoc̣ giả uyên thâm, nhưng thỉnh thoảng những câu mắng... yêu Người dành cho tôi đều mang ý nghĩa lịch sử....---"Tao chẳng biết thằng nào anh hùng , con nào vĩ đại, liệu hồn đấy ranh con, bọn Nga ngố mà đến đây là mất trứng gà, hết Nga ngố giờ lại đến bọn Chệt, chẳng khi nào cái đất nươć này đươc̣ yên, luć nào cũng hết thằng này lại thằng khác ngấm nghé..."---"Sao Mẹ không đi cầm cờ hô ..muôn năm cho vui, hôm nay ngày sinh nhật pác nắng đầy tiếng chim..." Tôi trêu Mẹ---" Ối dào, cái thân già này nếm đủ mùi "muôn năm " rồi, nào là CCRĐ, nào là di cư 1954, nào là cải tạo công thương, đánh tư sản, đi kinh tế mới, rồi bây giờ lại qui hoạch , đền bù , giải tỏa...."Ôi dào, thân già này bây giờ chỉ ..muốn nằm thôi chứ chả còn sưć đâu mà muôn năm " ---Mẹ tôi thở dài...(trích 'The Mandolin").

TÌNH ANH







Ảnh :Thuy Dao


Anh cho em hỏi

Núi đồi nào ngấ t cao

Cho em hỏi

Mây trời nào ngát xanh

Cho em hỏi

Đại dương nào sóng trào


Bọt ghềnh nào thét gào
 ......

Chừng nào anh hết thương em?


Qua bao nhiêu nẻo

Đường dài nào nhấp nhô

Anh giang tay rộng...


Chờ em vào bến mơ

Em lỗi lầm

Mà sao...  anh vẫn thứ tha

Mà sao ... anh vẫn ngọt ngào

Gọi em bằng tiếng yêu thương ...



Qua bao nhiêu biển

Thuyền  này   về bến  anh ?

Anh cho em hỏi


Đại dương  nào thẳm sâu?

Cho em hỏi

Chừng nào biển hết sóng trào

Lòng anh hết dạt dào

Chừng nào anh hết yêu em...?

Sunday, January 1, 2012

ĐÔNG VỀ LẤM TẤM TRỜI MƯA

Tác giả thơ: Iris Nu Dinh

Phổ nhạc : Lương Nguyên Thảo

Nếu xưa mình không biết
Anh đâu yêu tha thiết
Lm tm tri mưa đông
Nhưng m trong mt hin
Nếu xưa mình không biết
S gì đi oan nghit
Âm thm đy ta đi
Hai phương tri cách bit

Nếu xưa mình không biết
Thì đâu cn nui tiếc
Xót xa mi tình câm
Mc dòng đi mi miết…


Ngày xưa em có biết
Lòng anh yêu tha thiết
Ao ưc đưc gn nhau
Tình say trong mt biếc


Nay đông v da diết…
Chưa lm tm tri mưa
Anh vn c âm thm
Dõi theo em bin bit

Nguồn: http://www.facebook.com/nguyenthaoluong#!/profile.php?id=1068877768

VỀ THĂM NHÀ

 
Bờ biển quê nhà cuả "The Mandolin", nơi hồi còn làm việc trong nước, hay đi ra uống cà phê với bạn đồng nghiệp...
nguồn ảnh : Mai Thái Lĩnh



Biển Seatle: ảnh Thuy Dao



Chiều nay lái xe xuống biển Long Beach...lại ghé quán đồng hương Vũng Tàu...xơi một bát bún riêu đỡ nhớ Mẹ, nhớ dạo mới đính hôn dắt chàng ghé quán cũ ăn canh bún , bà hàng cười móm mém, mắng yêu " cái cô này thuở bé đáo để lắm đấy, Mẹ cô ấy cho có ba trăm bạc mua bát bún thế mà cứ leo lẻo cho cháu nhiều nhiều đậu hũ, nhiều nhiều cà chua, nhiêù nhiều rau..."----Tôi cười " Sao bác nhớ dai..." ---"Ai chứ là tôi nhớ cô lắm, bé loắt choắt mà lém ra phết, hai con mắt th̀i cứ sáng sáng là như mấy ông sao trên trời, mà ăn uống thì trông
thương lắm luć nào cũng ngon lành, mặt mũi hớn hở, vét sạch chẳng bỏ sót thứ gì..."----"Chời, bác nói thế người ta tưởng cháu là hạng ..tham ăn"----Tôi ngượng, nóng ran người...
Nhớ bãi biền quê nhà..."quê nhà tôi bây giờ xa hoa rực rỡ những ánh đèn, vũ trường , barr đươc̣ xây dựng trên núi ngay cạnh những ngôi chùa...tôi không hiểu ánh đàn màu quay cuồng với các vũ nữ xiêm y thiếu vải làm sao các sư vãi trụ trì nổi..."cả một thời đểu cáng lên ngôi..."---tôi nhìn quê mình, ngang qua bệnh viện u buồn, nơi tôi sinh ra, nơi tôi đã từng làm làm việc , và nơi tôi vuốt mắt vĩnh biệt anh trai mình.Chỗ của tôi giờ là con vị cựu Giám đốc bệnh viện thay thế-tôi ra đi, hắn nhổ đựơc̣ một cái gai trong mắt mình,không biết hắn để tiêǹ đâu cho hết, nghe nói bây giờ vẫn thông lệ một bác sỹ thưc̣ tập không công nằm vùng, nộp mạng cũng ít nhất là ba ngàn USD, khởi đầu,ca truyền nhầm nhóm máu làm hắn .."bay từ "chức nà"y sang "chức khác",ở VN không có thông lệ kỷ luật mà chỉ "thuyên chuyển công tác.." những vị trưởng khoa mỗi lần gặp hắn khúm núm dạ thưa, chứ tôi tuiyệt nhiên không, luć nào bước vào văn phòng hắn tôi cũng đứng thẳng, nhìn thẳng bộ mặt béo nung núc hồng hào những mỡ và thịt như viên quan phụ mẫu trong tác phẩm "Tắt đèn" cuả cụ Ngô Tất Tố ...---tôi về thăm nhà, thăm Mẹ và chị, đi dạo lại con phố xưa, ngôi nhà có bóng xoài rợp mà hơn ba mươi năm trước, một con bé gầy gò , khắc khổ sáng sớm nào cũng vác đàn Mandolin trươć cổng réo "Thầy ơi, thầy ơi, Nguyên Thảo đến rồi đây"....rồi thầm khấn vái "lạy trời hôm nay mình chạy ngón không tắc chỗ nào để khỏi bị nhéo lỗ tai ....tôi không thương quê mình bằng Sài Gòn nơi tôi đã theo hoc̣ 06 năm trời đằng đẵng, có lẽ quê nhà tôi nhiều "kẻ lạ đểu ćang lên ngôi " mà tôi biết , còn ở Sài Gòn th̀i tôi không biết lắm chăng...thời tôi đi hoc̣ ở Sài Gòn, toàn đoc̣ Thanh Niên, Tuổi Trẻ, làm gì biết cái gì?...----" Mai con lên Sài Gòn thăm bạn mấy ngày nhé"---Tôi nói với Mẹ sau bữa trưa...( Về thăm nhà--trích "The Mandolin" )

----Đặt phòng khách sạn N.D.D gần chợ Tân Bình hộ mình----Tôi nói qua phone với H.V
----Sao không ở bên cư xá Bắc Hải cho gần chỗ tụi này, đỡ mắc công chạy qua----bạn cằn nhằn...
---Thích ở bên khu này hơn, đi ăn cơm bên KTX Ngô Gia Tự cho gần, tồ́́i đi uống cà phê ngoài quận 1 cũng gần...đi về ra sông Bạch Đằng cũng dễ ...với lại mình thích ở khu quận 5 , ăn cơm Tàu , hic..hic...----Tôi nói vui....

VỀ BÊN ANH NGHE SÓNG

 
 
 
 
 
 
 


Ảnh:Dương Minh Long





Thơ: Lương Nguyên Thảo

US Copyright 2011
Transcribed into music



Hoàng hôn đang buông lơi

Thủy triều dâng êm đềm

Bờ thùy dương lao xao

Tiếng sóng vỗ rì rào


Hải âu bay tung cánh

Em lại về bên anh

Qua bao nhiêu  thương  đau

Bây giờ em mới biết

Đường nào dài thăm thẳm

Biển hồ nào mênh mông


 Ngồi lại đây nghe anh

Nơi ghềnh đá ngày nào

Từng con sóng lô xô

Bạc đầu con sóng lớn

Lăn tăn con sóng nhỏ

Sóng nào trong đáy mắt

Sóng nào nơi đáy tim

Tình anh mênh mông quá

Sóng biển muôn trùng khơi

Qua bao nhiêu sóng vỗ

Thuyền em mới đến bờ



Rồi  đàn anh lên cung

Đàn em ngân lên phím

"Dòng sông xanh " năm xưa

Nhịp tim em reo vui

Tiếng đàn anh rộn rã

Mơ hoang chi xa xôi

 Về bên anh em nhé !

Ta làm lại từ đầu

Nhé em...

Ngồi lại đây bên anh

Rồi đàn  anh   lên cung

Đàn em ngân lên phím

Hàng thông reo vi vu

Bờ thùy dương  năm nao

Lao xao đón thủy triều ....