Nhạc và lời : Cung Tiến
Piano: Nguyên Thảo-Nguyên Thảo không đươc̣ học piano chính qui, và cũng không luyện tập thường xuyên-chỉ chơi piano để giải khuây , sở thích chơi nhạc cụ của mình.
My Blog List
Showing posts with label Bài đăng Vietbao. Show all posts
Showing posts with label Bài đăng Vietbao. Show all posts
Thursday, March 15, 2012
Saturday, January 7, 2012
RECUDOER DE LA ALHAMBRA -NHỮNG NGÀY Ở VÙNG KINH TẾ MỚI
XIN BẠN ĐỌC ĐỪNG COPY ENTRY NÀY VÌ TÁC PHẨM "The MANDOLIN' CHƯA CÔNG BỐ .
tác giả: Lương Nguyên Thảo
US Copyright 2011
Trích tác phẩm "The Mandolin"
Francis Tarrega viết bản "Recuerdos de la Alhambra" bất hủ để tưởng niệm kinh thành Alhambra thất thủ ..."The Mandolin" đã chọn bản nhạc này làm nhạc nền đoc̣ truyện "The Mandolin..." đoạn gia đình...bị lưu đày đi "kinh tế mới". "The Mandolin" đã từng biểu diễn bản nhạc này với nhạc sỹ Ngô Tín tại tòa Vietbao , Wesminter , Orange County. Đây là tác phẩm đòi hòi kỹ thuật tremolo điêu luyện ở đàn guitair lẫn đàn Mandolin...suốt một bản nhạc không được nhấc phím ra khỏi dây, đi luyến liên tục các ngón tay trái lẫn tay phải...nên sau khi biểu diễn với Ngô Tín, vì ít tập luyện...nên chiều hôm đó "The Mandolin" đã phải ...nẹp cổ tay .http://www.youtube.com/watch?v=DRaUu38N5Ns:
"The Mandolin' luyện ngón "Recudoer de la Alhambra "

Nguồn ảnh:Dương Minh Long
Những ngày ở vùng kinh tế mới
...Hoạ hoằn mẹ tôi chơi sang, hễ anh Cả tôi bệnh,thì sai chúng tôi đi mua bún riêu trươc ngõ...Hễ tôi mà đi mua hàng xén trươc ngõ bao giờ cũng nói ba hàng " bán cho mẹ cháu một tô bún riêu , nhiều nhiều giá,nhiều nhiều gạch cua, nhiều nhiều cà chua.."--Dạo mới đính hôn với anh, tôi dắt nhà tôi đến ăn bún con gái bà, bà còn nhớ , nói với anh rằng " Cô này thuở bé đáo để lắm đấy cậu...mua có ba ngàn đồng bạc tô bún, mà thứ gì cũng đòi cho nhiều..."--Bưng bát bún về cho mẹ, dọc đường tôi thèm quá..len lén húp nước lèo..có khi về đến nhà cạn nước..anh Mạnh lén nấu nươc sôi đổ vào...bị phát hiện, thế là chúng tôi bị một trận nhừ tử... Một buổi sáng..tôi đang ngồi chơi bán đồ hàng trước thềm nhà...một người đàn ông rách rưới, nhếch nhác bước vào cổng..ông ta nhìn tôi âu yếm, có vẻ muốn ôm lấy tôi.Tôi hoảng sợ..khóc thét lên 'Mẹ ơi..mẹ ơi..ông kẹ"
Bà hàng xóm bảo "không phải đâu cháu..hành khất đấy..nhà cháu có gì thì đem cho ông ấy ăn chút "
Tôi dạo còn bé cũng lém lỉnh, định thần một hồi ..tôi nhanh nhảu " nhà cháu cũng chẳng có gì ăn đâu bác ạ"--- Chiều hôm ấy..tôi mới biết đó là cha mình đi cải tạo về...
Mấy ngày sau , một chiếc xe jeep đỗ trươc nhà tôi...hai ba anh bộ đội, công an trả...một người uy nghi, cao lớn, giống bố tôi...bác Hai , nghe nói bác là anh hùng Trường Sơn gì đó...Mẹ chạy đôn chạy đáo khắp xóm vay mượn, mua thức ăn, nấu cơm đãi bác...chúng tôi chẳng biết gì...được ăn bữa cơm có canh cá..hể hả..tranh nhau ăn, ăn xong nồi cơm còn bốc khói...
Đến chiều, bác Hai và bố uống trà ngoài sân, nói chuyện gì..thấy bác quăng ấm chén, quát mắng " Không có chúng tôi đổ xương máu trên đỉnh Trường Sơn...lấy gì chú thím được giải phóng"
Mắt bố vằn đỏ.
"Chú làm điếm nhục gia phong, ngày chú trốn vào Nam..thầy me và tôi khổ sở với chính quyền biết bao...tôi không lên cấp được là cũng vì chú....bây giờ chú thím phải làm gương, chuộc lỗi lầm..."
Mẹ chạy ra sau hè...kéo vạt áo lau nươc mắt...nói khe khẽ..sợ bác nghe thấy " Thôi xin các bác đừng đổ xương máu...chúng tôi không dám nhận...bác muốn thờ ai thì thờ..theo ai thi theo...xin bác để chúng tôi ở đây..Xuân Mạnh còn đang học dở dang, Xuân Dũng sắp thi đại học...còn Nguyên Thảo nhỏ dại quálàm sao nó chịu nổi nơi rừng thiêng nước độc..."
Một tháng sau..bố mẹ bảo chúng tôi thu dọn đồ đạc...đi chào bà ngoại ..rời thị trấn ven biển đáng yêu, khí hậu trong lành này..để đi định cư ởmột nơi gọi là "kinh tế mới ".
Bác Hai cử đến vài anh bộ đội lái chiếc xe cam nhông,đến thu dọn đồ đạc phụ..nếu không muốn nói là cưỡng chế...ngoài gia đình chúng tôi ra, còn các hộ khác...
Đến một thịtrấn đầy bụi đỏ, heo hút...họ yêu cầu gia đình tôi xuống khỏi xe ca cà tàng cuả ông bác chỉ định ...họ chuyển chúng tôi qua một chiếc xe bò...đi lặc lè dưới trời nắng cháy...
Không còn nước...tôi còn nhỏ dại..chịu không nổi nắng cháy, khát..tôi lịm đi..chị Bích Kiều hoảng sợ, khóc..'Mẹ ơi! Nguyên Thảo bị làm sao rồi..." Nhìn môi tôi khô cứng...bình nước đã cạn ....Mẹ tôi nói chị..." con có buồn tiểu..ráng đi ...cho em nó uống !"
Sau này anh chị tôi cứ đem chuyện này ra chế nhạo tôi ...
May sao đi thêm một đoạn,qua một ngôi nhà tranh nhỏ..họ có để sẵn lu nước mưa cho khách qua đường uống làm phúc...anh chị em tôi vục đầ vào lu nước...
Vùng đất mớiđầy khắc nghiệt...chỉ toàn buị đỏ, nắng cháy....bố mẹ tôi trồng nhiều thứ..nhưng không có kết quả...chỉ có cây khoai mì là sống sót...khoai chưa kịp ra củ..mẹ tôi hái lá khoai mì luộc cho chúng tôiăn...mẹ đã không biết lá khoai mì có chất cyanide rất độc cho não...màcó biết thì cũng phải ăn..vì ngoài khoai mì ra còn gì khác ... Anh Mạnh đói quá...đào củ mì ăn sống, anh nói "để anh ăn cái vỏ, nhường Nguyên Thảo ăn củ"... nhựa củ khoai mì cực độc, nhất là vỏ ,anh trúng độc ngã lăn quay ra, sùi bọt mép...mấy anh thanh niên xung phong lấy đậu xanh nấu ra nước cho anh uống giải độc...may là anh ăn ít.May là tôi chưa kịp ăn gì....một anh thanh niên xung phong thích chị Hai tôi...đem biếu Mẹ một ít lương khô...thỉnh thoảng họ ghé chỗ chúng tôi dạy chúng tôi múa hát.."Tiếng chày trên soóc bombô", "Tiếng đàn Talư"...Chị Hai đi dạy bổ túc văn hóa cho họ...Hai anh trai lớn tôi yêu âm nhạc, đẽo trúc làm sáo, quấn lá rừng làm kèn...tôi bắt đầu biết đến âm nhạc từ lúc đó...hễ anh thổi sao, thổi kèn...tôi giang hai tay...ngân nga hát theo nhịp điệu..chị Mĩ Thủy, Bích Kiều thì cột mấy dây rừng lại làm dây nhảy...mấy chị bây giờ thỉnh thoảng vẫn về thăm chỗ ngày xưa..dạo ra trường Sư phạm...chị Mĩ Thủy làm đơn xung phong về lại chỗ này dạy học...
Cứ hai ba ngày lại có cảnh các anh thanh niên xung phong cõng bạn bị gãy xương sống, dập chỗ kín bị cây đè..đi ngang nhà chúng tôi..thật kinh khủng, tội nghiệp cho thế hệ thanh niên 5x,6x ngày ấy...hết bỏ mạng trên đỉnh Trường Sơn lại bỏ mạng nơi rừng thiêng nước độc...
Họ cưa cây rừng..xếp thành lớp lớp trước nhà chòi chúng tôi...vỏ cây dày..làm chất đốt được...anh Huy Côn mừng rỡ sai tôi chay về lấy cái rựa dài của bố...tôi hăm hở...xách con dao dài chạy băng băng..vấp phải một gốc cây gãy...con dao phập vào môi dưới....máu tuôn ra xối xả...tôi ngất đi...
Khi tỉnh dậy...thấy mình đang đươc Mẹ ôm trong lòng...Mẹ lấy thuốc lào của bố đắp cầm máu...Mẹ nhai khoai mì luộc nhão ra mớm cho tôi...
Anh Huy Côn bị bố đánh thâm tím mặt mũi, bị quì phạt cả ngày ...
Bố gầm lên " Mày giết em...em còn nhỏ dại như vậy mà mày sai em về lấy dao lất rựa...hôm nay ông đánh cho mày chết đi !"
Bố rút roi da...Mẹ bảo chị Thu Vân bồng tôi...đến quì van xin bố...
"Ông đánh thế...Huy Côn chết mất"
Anh Xuân Mạnh tôi lấy lưng che cho em trai nhỏ...-tội nghiệp anh, lúc nào cũng thương yêu, hy sinh cho các em út...anh học giỏi..thời đó trường học lộn xộn...đang học lớ 5 anh nhảy lên học lớp 7...mà vẫn học giỏi như thường...chị Khôi An nói đúng "Anh là thiên thần..."
Bố không ghét chúng tôi...bố thương chúng tôi...nhưng bố phẫn uất..bố hận bác Hai ...kẻ thắng trận..kẻ ỷ thế "quyền huynh thế phụ"...đem chúng tôi đi đày....anh họ tôi, con trai lớn của ông...ông ta cho đi du học Y khoa...còn ông rắp tâm đợi anh Xuân Dũng chúng tôi đủ tuổi..cho đi bộ đội ... Sau này đi họcở Sài Gòn, NM hay rủ ăn khoai mì bào trộn dừa ..kể NM nghe..."Nguyên Thảo sợ khoai mì lắm..."---nên NM hay chọc "lấy khoai mì gí Nguyên Thảo cho nó sợ chạy chơi"...
Dạo năm thứ ba, tổ NM thực tập bệnh viện AB...NM về ký túc xá nói với tôi " Này NT...phải ông bác sỹ Lương XT là bà con với NT phải không? thấy họ tên chữ lót giống anh em nhà bồ..cái trán, mắt , cằm, giọng nói y chang bồ..."
Tôi gập sáchđứng lên , gằn giọng " Mình không có bà con nào ở bệnh viện AB hết"...
Chúng tôi thi môn thực tập Nội...anh họ tôi gác thi...tôi nộp bài...hai anh em cùng họ, cùng ông nội, bà nội...mà không nói với nhau lời nào. "Nhà thầy là biệt thự gần sân bay Tân Sơn Nhất...máy bay cất cánh không rung..đổ bê tông nhiều ...."-các bạn cùng tổ tôi xì xào ... Đám giỗ ông nội...tôi đạp xe đạp cọc cạch mấy cây số từ quận 5 ra thắp nhang... "Không có chú K..-chỉ cha tôi--anh mày đã lên phó giáo sư từ lâu "--chị dâu họ tôi nói trong bữa ăn ...
Tôi thắp nhang cho ông...lặng lẽ đạp xe về...khách khứa toàn các quan chức cao cấp...
" Này bồ, sau này ra trường thế nào bồ cũng được nột trú AB..."-Một bạn cùng tổ biết vị bác sỹ hướng dẫn thực tập môn Nội là anh họ tôi...nói với tôi như vậy....tôi nhếch mép .
Hôm qua trò chuyện với chị Khôi An qua phone...hỏi chị Khôi An có thấy môi dưới em có vết sẹo không?
Chị nói chị không để ý...tôi kể chị nghe...chị không biết đầu dây bên này...tôi đang ứa nước mắt.
Sunday, December 4, 2011
AMERICAN DREAM
Tác giả: Lương Nguyên Thảo
Outstanding Award Writing on America 2009
Outstanding Award Writing on America 2009
Dạo mới chân ướt chân ráo đến định cư ở Mỹ, tôi gặp anh ở lớp học ESL ban đêm. Lúc ấy tôi vừa mới đám cưới, trông nhút nhát và nhỏ nhắn như một sinh viên mới ra trường. Nghe tôi kể, anh không tin là tôi đã từng tốt nghiệp ở một trường Đại Học ở Việt Nam, và đã đi làm được hai năm. Lúc đầu anh dấu tôi anh đã từng là bác sỹ ở bệnh viện Chợ Rẫy ở Sài Gòn. Sau tôi gặp vợ anh đến đón anh và cho đi nhờ xe ra trạm xe buýt, tôi ngờ ngợ đã từng gặp anh chị ở đâu đó, sau mới nhớ ra hồi còn là sinh viên ở Việt Nam, tôi đi thực tập ở bệnh viện kế chỗ anh làm, gửi xe cùng một chỗ, nên đi ra đi vô gặp nhau riết thành quen mặt.
Anh sang Mỹ trước tôi 2 năm. "Mà cũng chưa đâu vào đâu em à!" anh cười hiền lành, than thở. Anh kể hồi mới qua, chị dâu cho vợ chồng anh với hai đứa con nhỏ ở free đúng 3 tháng, rồi chở anh đi vòng vòng kiếm nhà cho mướn, chỉ cái nhà mà sau này anh mới biết là của ông anh quý hóa của mình. Anh lăn ra làm đủ nghề, từ quét dọn lau chùi cầu tiêu trong trường high school đến chạy bàn trong một tiệm ăn, để lo cho vợ anh học trước. Rồi thấy vợ mang sách về nhà học hay quá, dân học Y vốn dĩ chăm học, anh ham quá, đi làm part time để được đi học. Chịu không nổi chi phí tiền thuê nhà, tiền bảo hiểm xe, tiền xăng nhớt anh bàn với vợ về Cali, thuê nhà ở chung với mấy anh em mới qua, để đỡ được tiền mà đi học.
"Thuyên biết không" hồi mới về Cali, 18 người ở trong cái apartment một phòng đó em. Phải dấu dép bớt đi, sợ thằng Manager nó để ý nó đuổi" anh thành thật kể.
Nghe anh kể tôi thấy mình cũng vơi bớt nỗi buồn xa xứ anh còn cực hơn tôi, dù sao tôi cũng được ông xã nuôi cho đi học.
"Sao anh không thi step 1, step 2… rồi đổi bằng hành nghề." Tôi hỏi anh lúc break for lunch.
"Em không thấy MD office mọc lên như nấm ở Orange County sao" Dễ gì mình interview được nhận intern trong bệnh viện của tụi Mỹ đâu em, accent mình trọ trẹ, nó không nhận mình resident đâu." Anh húng hắng ho, mấy tháng nay làm ở tiệm ăn overtime "mình nói tiếng Anh không giỏi, y tá nó nghe y lệnh không ra, bệnh nhân không hiểu mình nói gì, ai mà dám nhận mình."
"Vậy làm sao sửa accent"" tôi hỏi lại.
"Già đầu rồi còn sửa gì nữa em, muscle cứng, tongue cứng, vùng Broca trong não cũng hết nhạy bén tiếp nhận new language". Anh cười. "Có mấy đứa nhỏ nó qua đây sớm nên tụi nó sướng hơn lứa của mình."
"Ừ! Anh nói đúng đó, đám bạn cùng học với em hồi phổ thông qua đây mười mấy năm trước, đứa nào cũng học tới Doctor hết ráo." Tôi gật gù. "Dân Việt Nam mình học giỏi thiệt".
"Mà tụi nó ở Vietnam dễ dầu gì học được ở Đại Học. Ba đi cải tạo, Má bán trà đá, lấy tiền đâu mà đóng học phí. Như em đây, nhà em phải bán đất đai để lo cho em đi học." Tôi kể tiếp.
"Ở Mỹ này con nhà nghèo, cha mẹ income thấp thì được nhà nước cho tiền học, cho tiền sách. Như vợ chồng anh đây một năm cũng được mấy ngàn tiền học, tiền sách vở, được khám chữa bệnh miễn phí. Con anh đi học được free, sáng nào cũng được ăn breakfast no nê với một ly sữa tươi đầy, nên tụi nó mau cao dữ lắm." Anh nói.
"Tụi em không được cái gì hết, vì middle income." Tôi than. Anh cười hề hề "Ở Mỹ này anh nào lững lơ anh đó chết. Thà giàu hẳn, hay nghèo mạp rệp như anh.
Bẵng đi hơn một năm, tôi không gặp anh nữa vì tôi nghỉ học ở nhà sinh con. Một buổi sáng mùa đông lạnh, tôi đứng co ro ở trạm xe buýt để về nhà sau khi nộp đơn xin đi học ở trường college mà lúc trước tôi học ESL.
"Thuyên! Phải em đó không"" Tôi nghe một giọng nói quen thuộc. Quay đầu nhìn thấy hai vợ chồng anh ở parking lot ra. Anh tấp xe lại cho tôi quá giang.
"Em sinh con rồi có khỏe không"" Chị hỏi tôi giọng ân cần.
"Dạ khỏe, em đẻ mổ, tiền co-pay mắc dữ lắm" Tôi than. "Như anh chị sướng, có nhà nước lo."
"À! Mà anh chị lúc này học tới đâu rồi""Tôi hỏi.
"Chưa đâu vào đâu hết, mới xếp lớp tiếng Anh. Mùa tới anh chị mới bắt đầu học science courses. Còn em thì sao"" Anh vừa quẹo trái vừa hỏi.
"Em test xếp lớp hai tuần trước. Em học lớp tiếng Anh 110".
"Giỏi quá ta" chị kêu lên "Nguời ta qua đây cả năm chưa được lên lớp đó đâu, học hồi nào mà hay vậy""
"Em có bầu cứ ở nhà lấy sách tiếng Anh ra đọc tới lui, thành ra biết nhiều từ" tôi kể "Mà em nói không được, cứ ngọng nghịu chẳng thằng Mỹ nào nó nghe được, nó cứ hỏi lại không" Em lại không nghe ra" Tôi than.
"Từ từ cái gì cũng qua" Anh chị an ủi "Ai mới qua cũng vậy. Rồi em đi học lại có con nhỏ thì tính sao" Ở Mỹ này mà có con nhỏ là bó tay đó em, tiền babysister mắc lắm đó!"
"Em chắc chỉ lấy lớp đêm được thôi, chờ ảnh đi làm về rồi đi." Tôi trả lời.
Xe về đến nơi vợ chồng tôi ở share phòng, tôi cảm ơn anh chị.
Anh chọc tôi "Ở Việt Nam ở nhà lầu, qua đây ở garage người ta có buồn không"” Chị an ủi "Hồi anh chị mới qua, cũng ở basement của nhà bà con, lạnh muốn chết mà không có sưởi, không có nệm nằm gì hết trơn. Phải tuần sau ổng đi ngoài đường thấy người ta bỏ không tấm nệm, mới rinh về mẹ con nằm đỡ. Anh trai chị hồi mới qua, bị jobless, phải đi lụm ve chai, cứ thấy chỗ nào có rác là mừng đó em.”
Anh chị rủ tôi đi học lớp Anatomy, là môn cơ thể học, một môn căn bản cho những ai theo học ngành health care.
Vì đã từng học ở Việt Nam môn này, nên chúng tôi nắm bắt vấn đề rất nhanh. Thi thực hành, tôi được điểm cao thứ hai, xếp sau anh. Còn lý thuyết thì tôi lãnh con C.
"Em phải cẩn thận điểm, nếu sau này muốn học lên, GPA phải cao" Anh nhắc tôi.
"Em không take notes được, khó quá, em nghe ông thầy nói cứ như vịt nghe sấm. Mà ông này lại chẳng giảng theo cuốn sách nào."
Anh cho tôi mượn tập. Chữ doctor có khác, tôi chẳng chép lại được gì. Anh cũng bận đi làm tối mắt tối mũi. Anh em chỉ gặp nhau trong lớp học.
Tôi nhờ nhà tôi mua cho cái record. Ông thầy nói hươu vượn gì cũng thu hết ráo. Ngủ cũng gắn headphone nghe, nấu cơm, giặt giũ, cho con ăn, cho con bú cũng nghe. Test thứ hai tôi bay lên đứng đầu thực hành, còn lý thyết được strong A. Anh thì lúc nào cũng đứng nhất.
"Thuyên giỏi quá, em có trí nhớ tốt thiệt đó." Anh chị khen.
"Em thức đến 02-03 giờ sáng để ghi chép lại bài. Thằng con em hay thức đêm, em dỗ nó rồi thức luôn". Tôi ho sặc sụa. Anh chị nhìn tôi ái ngại.
Hết mùa học, tôi chia tay anh chị không học chung được nữa vì phải lo dọn nhà. Rồi lại dọn nữa, dọn hai ba lần vẫn chưa yên. Khi thì chủ phòng khó chịu vì con tôi khóc, khi thì ở vùng không an toàn bị đập kiếng xe..mướn apartment thì chúng tôi cáng đáng không nổi.
Anh chị vẫn tiếp tục học, bắt nhiều lớp, học nhanh như diều gặp gió. Với kiến thức của một doctor thì chương trình community college không có gì khó khăn với họ. Nghe anh kể anh có ý định nộp đơn vào Pharmacy Shool, vì ngành Dược đang phát triển tại Mỹ. Tôi cũng cảm thấy tiếc cho thân mình, vì hồi ở Việt Nam, tôi chỉ được học những kiến thức lạc hậu, những lý thuyết chính trị nhồi sọ mà có đến chết tôi cũng chẳng nhớ nổi vì hoàn toàn trái ngược với thực tế mà tôi thấy.
*
Buổi tối tại một restaurant góc đường Bolsa, khu Little Saigon, chúng tôi có một bữa tiệc nhỏ của mấy người bạn học cũ mừng tôi qua Mỹ. Tôi cũng gặp lại Doãn, anh bạn hàng xóm, người đã từng làm tôi điên đảo thời high school. Lịch lãm trong bộ đồ Vest sang trọng, Doãn tự hào giới thiệu vợ mình, một cô gái gốc Việt sinh ở Mỹ, cũng là một bác sỹ khoa mắt tốt nghiệp ở trường Medical School nổi tiếng Bắc Mỹ, trường nổi tiếng anh đang theo học chuyên khoa giải phẫu thần kinh.
Nhìn đám bạn doctor thỏa thuê mãn nguyện trên xứ cờ Huê, tôi ngậm ngùi nghĩ tới mình và Châu. Tội nghiệp đã năm năm rồi, tôi nghe bạn bè nói Châu vẫn còn làm công không cho một bệnh viện ở Saigon. Nhớ lại hồi đó tôi cũng vậy, cứ đến ngày lễ tết là đổ mồ hôi hột vì phải lo quà cáp biếu xén cho mấy ông xếp. Nghe tôi kể doctor ở Vietnam lương không đủ mua một con gà luộc, thậm chí còn không lương, tụi nó trố mắt nhìn tôi như người ngoài hành tinh.
Doãn đang la rầy thằng con ba tuổi của anh làm đổ nước. Thằng bé nói tiếng Anh thực là sõi. Lúc ra ngoài xe, Doãn đến chào vợ chồng tôi, bày tỏ ý định chuẩn bị dọn sang Cali cho thằng nhỏ học tiếng Việt. "Doãn sợ ở bên đó gặp toàn Mỹ, nó cưới vợ Mỹ thì chết cha!"
"Vậy mà hồi nãy mới tự hào khoe về giọng tiếng Anh chuẩn như Mỹ trắng của vợ mình và căn nhà mới tậu ở khu Mỹ trắng." Tôi cười thầm.
*
Tôi đến thư viện gần nhà gặp Phước, một người bạn học cùng trường hồi ở Việt Nam nhưng khác khoa. Mắt sâu hoắm, tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch. Phước cho biết anh đang chuẩn bị dự thi International Board Doctor để lấy bằng tương đương tại Mỹ.
"Ở nhà giữ con, lấy sách của Phước học rồi thi chung cho vui!" Phước đề nghị.
"Thôi Phước học đi, Thuyên còn phải lo đi kiếm tiền phụ ông xã, hãng xưởng bây giờ bấp bênh quá."
Phước được cái sướng là chỉ ngồi lo học, chưa con cái, vợ làm y tá lương cao, nhà cửa đã có sẵn.
"Ở Mỹ học hay lắm, Thuyên học được mà, học lại đi." Phước nói "Phước cũng phải chịu đựng lắm chứ, ăn rồi ngồi thư viện, ông bà già vợ nói lên nói xuống là bám váy đàn bà."Phước chặc lưỡi "nghĩ đến kiếm tiền thì thiếu gì nghề để làm ra tiền ở xứ này, đi làm Nail, làm tóc, cashier, chạy bàn…"
"Nhiều lúc bên vợ nói quá, cũng muốn bỏ cuộc quách đi làm hãng cho xong." Phước kể.
Ra bãi xe, Phước vẫy tay chào tôi, đưa tôi số phone, hẹn chừng nào muốn thi, Phước cho mượn sách copy "ai nói gì nói, đường mình mình cứ đi, miễn sao mình đạt được giấc mơ!"
"Ước mơ vuơn tới ngôi sao hả"" tôi chọc Phước. "Thôi, để Thuyên lo con cái cho nó khỏe hẳn rồi tính, trẻ em hôm nay, thế giới ngày mai mà!"
Phước cười "Qua Mỹ mấy năm rồi mà kiểu ăn nói cũng không đổi, y chang như hồi đi học ở Việt Nam."
Tối hôm đó tôi phone cho anh, người bạn học cũ ở trên, nhờ anh cho mượn cuốn schedule mùa học tới.
Tôi bắt đầu step by step để thực hiện giấc mơ Mỹ, đường nào cũng tới La Mã. Tôi làm không xong, thì con tôi sẽ làm giùm tôi.
Nguồn: http://vietbao.com/D_1-2_2-44_4-167390_5-15_6-1_17-3_14-2_15-2_10-4911_12-1/
Subscribe to:
Posts (Atom)