Meet the remarkable Adrian Anantawan. Born without a right hand, Adrian began taking lessons when he was nine years old. Fast forward 11 years later and you've got this documentary which chronicles his journey to becoming one of Canada's Rising Stars. The first in a series of excerpts from his documentary, Adrian Ananatawan:
It makes me remember my childhood--When I was 08 years old,
I used to get sick because lack ofnutritions.My grandma used tome
to a temple to bless me healthier---I was so hungry ,and I took knee down to
bless the Buddhist that "could you please give me some fruits , the people
in this town would bring for you the other fruits,you do not need to eat.
Without eating, I would die"..he...he...
“What little girl! You’re Christian already? Dang family ‘s
Catholic, maybe they want you to go to Church, you serve music for Church
weekly, and you do not know how you should respect to Buddhist!”—Grandma yelled
at me “ You should leave your foster fathers to come back to your biological
family”—said she.
“Grandma, whosoever—Ave Maria or Buddhist—who gives me food, I’ll respect and
love her”---whispered little “the
Mandolin” .
Vào khi Katsushika Hokusai 葛飾 北斎 (1760 – 1849) bước vào thế giới của Phù thế hội hoạ (Ukiyo-e), trở thành học trò của Kachikawa Shunsho vào tuổi 18, thì tranh thể loại vẽ mĩ nhân của Kiyonaga và Utamaro đã lên tới tuyệt đỉnh vinh quang. Sau khi Shunsho qua đời năm 1793, Hokusai bắt đầu khám phá những phong cách nghệ thuật khác, bao gồm việc hấp thu những phong cách châu Âu qua những tranh khắc đồng của Pháp và Hoà Lan. Là hoạ sĩ sinh ra ở Edo (nay là Tokyo) và sống trong thời đại Edo, ông chịu ảnh hưởng của các hoạ sĩ như Sesshu (Tuyết Chu) và những phong cách khác của hội hoạ Trung Quốc.
Vào tuổi 51, Hokusai bước vào thời kì sáng tạo thể loại Hokusai manga 北斎漫画 và những cẩm nang hội hoạ.
Ông là một người đàn ông to con, một nhà thầu, và ông cũng là chồng của bà Mahoney nhỏ nhắn, sắc bén rất năng động trong những công việc của câu lạc bộ và văn hoá. Là một nhà kinh doanh tinh khôn (sở hữu một lò gạch và xưởng bào), ông Mahoney vất vả với sự thân thiện ngoan ngoãn dưới sự lãnh đạo của bà Mahoney mê nghệ thuật.
thường được tôn kính là Mahatma tức Đại hồn hoặc Thánh Gandhi
“Những thế hệ tương lai sẽ khó tin rằng có một con người như thế đã từng bước đi trên trái đất này bằng thịt xương máu mủ.”
Albert Einstein
GANDHI NÓI VỀ ĐỨC PHẬT
Tôi không ngần ngại tuyên bố rằng tôi mắc nợ rất nhiều cho niềm hứng khởi mà tôi đã rút ra được từ đời sống của Đấng Giác ngộ. Quan niệm trí tuệ không làm tôi thoả mãn…. Ngài là một Đức Phật cầu nguyện.
Chiếc xe lửa khục khặc và rùng mình khi nó dừng lại. Đây là đâu? Khắp nơi toàn là núi với non. Mọi người ùa ra từ xe lửa.
Tôi nắm chặt váy Obasan. Nếu buông ra, tôi sẽ bị lạc. Dì xách hai chiếc vali. Biết bao là nhảy nhót, va chạm, thùng và túi. Nó thậm chí còn ồn ào hơn ga xe lửa ở Vancouver. Nhưng không có xe điện và đèn đường nào ở đây.
“Nhìn kìa, đó là Slocan,” anh Stephen nói. Anh chỉ tấm bảng trong ga xe lửa. Đằng sau ga, những đỉnh núi màu trắng và tím.
Ồ Canada! Một đất nước rộng lớn và xinh đẹp. Ở đó có những con người đến từ khắp mọi nơi trên thế giới. Và cùng với những người bản xứ, chúng ta là tất cả người Canada gắn kết với nhau.
Câu chuyện nhỏ này được kể do một cô bé người Canada có tên là Naomi Nakane. Cô bé có tóc mà đen, đôi mắt Nhật Bản đáng yêu và một khuôn mặt tựa như trái tim Valentine, vị thánh bảo trợ tình yêu.
Bằng kinh nghiệm viết văn nửa thế kỉ, bằng trí tuệ cảm thông với mọi mặt của cuộc sống, thu góp và chọn lọc thăng hoa những tình nghĩa và đau khổ của kiếp người Việt Nam, nhất là qua truyền thống nhân bản của dân tộc, làng xóm và gia đình, qua sự cảm thông của đạo bằng hữu, Bùi Ngọc Tấn đã kết tinh được những gì tốt đẹp nhất của một vận động lịch sử để ôn lại những tâm tình, cũng như những quá độ của một thời đang trở thành quá khứ chỉ còn là vang bóng, thành tích xưa cho kể chu
Ít có nhà nữ quyền nào có sức ảnh hưởng, dễ tiếp cận về mặt trí thức, vừa có năng lực dồi dào như Linda Nochlin - Giáo sư môn Nghệ thuật Hiện đại tại Viện Mĩ thuật của Đại học New York. Bà cũng là kí giả, nhà phê bình, giám tuyển, và tác giả nhịều sách và khảo luận về các chủ đề, từ chủ nghĩa hiện thực và Courbet đến nghệ thuật miêu tả về khoả thân của các nghệ sĩ đương đại như Jenny Saville và Robert Bechtle.
Khi tôi là một đứa bé chừng bốn tuổi, tôi cùng người bảo mẫu của mình đi ngang qua một tu viện. Riêng một lần, các cánh cửa chính tu viện được mở. Và tôi đã nhìn thấy những đứa trẻ đang ăn kem ống, chơi trên những chiếc xích đu sắt, và tôi ngắm nghía, bị mê hoặc. Tôi muốn đi vào, nhưng người bảo mẫu bảo không, tôi không phải là người Công giáo. Hôm sau, cánh cổng đóng.
Đường gồm có vô số các điểm; mặt phẳng, gồm vô số các đường; hình khối, gồm vô số mặt phẳng; siêu khối, gồm vô số các khối… Không – đây, lối hình học, dứt khoát không phải là cách tốt nhất để bắt đầu truyện kể của tôi. Nói rằng truyện là thật bây giờ đã là một quy ước cho mọi truyện huyễn hoặc; truyện của tôi, tuy thế, là thật.
Từ đầu thế kỉ 20, đã có nhiều nghệ sĩ nữ trong nghệ thuật tiền phong, họ tạo được những phong cách riêng trong các trường cao đẳng nghệ thuật Nga. Thập niên 1920 đã chứng kiến tranh và tượng của các nghệ sĩ nữ trong mọi lĩnh vực nghệ thuật thị giác, từ chủ đề khoả thân nam cho đến trừu tượng.
Biển chiều nắng úa giọt sầu xa đưa nhạt nhòa hương
xưa Bờ cát say dài gọi tiếng u hoài một cõi mây bay. Tình nào trao nhau,
thời gian qua mau, một đời thương đau. Nhẹ vuốt cung đàn, ngân tiếng hạ trầm,
nhà khuất xa vời Biển tím mong đợi con sóng lạc loài.
Em có hay chiều
mênh mang nỗi nhớ? Em có hay biển tím vì mong chờ? Đôi cánh chim tìm nhau
trên biển vắng Nghe yêu thương đông vọng trong trái tim.
Tìm nhau
trong thư, gọi nhau trong mơ, một đời bơ vơ Nhạt lá thư hồng hoe nước mắt
nồng, một kiếp đi dong Biển chiều khuất lối, tình sầu chơi vơi người về xa
xôi Giọng hát ru hời gợi nhớ thương người buồn tím mây trời Lòng vẫn mong
đợi nửa mảnh cuộc đời.
Họa thơ thi sĩ Y Dịch: Vài năm trước tình cờ đọc và đã họa bài thơ của cố thi sĩ Y Dịch viết lúc 20 tuổi. Thi sĩ là nhà văn lão thành Lê Đình Điểu 1 trong những người sáng lập VAALA và là thân phụ của cô Lê Đình Ysa người đang nối nghiệp bố... dẫn dắt VAALA. Xin gửi 2 bài đến Ysa & các thân hữu.
TÌNH TỰ
Những ngón tay lùa những ngón tay Tóc Thiên Thai xõa xuống vai này Đường lên Bách Thảo hoa me rụng Rụng trắng đường đi trắng dấu giày
Người con gái nhỏ vơ tà áo Ngỡ bước chân mình run trên mây Ngỡ bước chân mình đưa lá rụng Áo mình mà ngỡ áo ai bay
Lá trải công viên ghế đá buồn Hai người ngồi giữa những cô đơn Chỉ nghe vũ trụ vào trong mắt Của một người thôi cúi thấp hơn
Đôi mắt sao buồn như lá cây Với sương vừa rụng lối đi này Nghe tiếng thời gian trôi rất nhẹ Bàn tay vội nắm lấy bàn tay!
Y Dịch, 1960
TÌNH TỰ ĐẦU THU
Những ngón tay lùa những ngón tay Trời đêm lá đổ bóng trăng gầy Chút gió thu sang về se lạnh Nép nhẹ bên nhau ấm lòng đầy
Người con gái nhỏ vơ tà áo Gió lộng trời thu cho áo bay Gió lộng trời thu buồn tiễn biệt Lá sắp lià cành lá có hay
Lá trải công viên ghế đá buồn Trời đêm bóng đổ xuống gần hơn Đường mây dẫn lối sao đầy mắt Gần nhau sao vẫn thấy cô đơn
Đôi mắt sao buồn như lá cây Ngàn tinh tú đọng trong mắt này Tình yêu thật nhẹ như mây khói Bàn tay sưởi ấm với bàn tay!
My Mammy is beautiful, but sometimes she is ugly woman when she yells at me.---My Mammy is worry about my health. My Mammy likes to teach me how to play the violin.
Thank for your lovely Mother 's Day essay and gift card
Đọc được gì là tùy mỗi người…Nhưng xin hãy đọc thật chậm, nghĩ thật kỹ và nhớ thật lâu. Cuối cùng là làm theo được càng nhiều càng tốt… 1. Sở dĩ người ta đau khổ chính vì mãi đeo đuổi những thứ sai lầm. 2. Nếu anh không muốn rước phiền não vào mình, thì người khác cũng không cách nào gây phiền não cho anh. Vì chính tâm anh không buông xuống nỗi. 3. Anh hãy luôn cảm ơn những ai đem đến nghịch cảnh cho mình. 4. Anh phải luôn mở lòng khoan dung lượng thứ cho chúng sanh, cho dù họ xấu bao nhiêu, thậm chí họ đã làm tổn thương anh, anh phải buông bỏ, mới có được niềm vui đích thực. 5. Khi anh vui, phải nghĩ rằng niềm vui này không phải là vĩnh hằng. Khi anh đau khổ, anh hãy nghĩ rằng nỗi đau này cũng không trường tồn. 6. Sự chấp trước của ngày hôm nay sẽ là niềm hối hận cho ngày mai. 7. Anh có thể có tình yêu nhưng đừng nên dính mắc, vì chia ly là lẽ tất nhiên. 8. Đừng lãng phí sinh mạng của mình trong những chốn mà nhất định anh sẽ ân hận. 9. Khi nào anh thật sự buông xuống thì lúc ấy anh sẽ hết phiền não. 10. Mỗi một vết thương đều là một sự trưởng thành. 11.Người cuồng vọng còn cứu được, người tự ti thì vô phương, chỉ khi nhận thức được mình, hàng phục chính mình, sửa đổi mình, mới có thể thay đổi người khác. 12.Anh đừng có thái độ bất mãn người ta hoài, anh phải quay về kiểm điểm chính mình mới đúng. Bất mãn người khác là chuốc khổ cho chính anh. 13. Một người nếu tự đáy lòng không thể tha thứ cho kẻ khác, thì lòng họ sẽ không bao giờ được thanh thản. 14. Người mà trong tâm chứa đầy cách nghĩ và cách nhìn của mình thì sẽ không bao giờ nghe được tiếng lòng người khác. 15. Hủy diệt người chỉ cần một câu, xây dựng người lại mất ngàn lời, xin anh “ đa khẩu hạ lưu tình ”. 16. Vốn dĩ không cần quay đầu lại xem người nguyền rủa anh là ai? Giả sử anh bị chó điên cắn anh một phát, chẳng lẽ anh cũng phải chạy đến cắn lại một phát? 17. Đừng bao giờ lãng phí một giây phút nào để nghĩ nhớ đến người anh không hề yêu thích. 18. Mong anh đem lòng từ bi và thái độ ôn hòa để bày tỏ những nỗi oan ức và bất mãn của mình, có như vậy người khác mới khả dĩ tiếp nhận. 19. Cùng là một chiếc bình như vậy, tại sao anh lại chứa độc dược? Cùng một mảnh tâm tại sao anh phải chứa đầy những não phiền như vậy? 20. Những thứ không đạt được, chúng ta sẽ luôn cho rằng nó đẹp đẽ, chính vì anh hiểu nó quá ít, anh không có thời gian ở chung với nó. Nhưng rồi một ngày nào đó khi anh hiểu sâu sắc, anh sẽ phát hiện nó vốn không đẹp như trong tưởng tượng của anh. 21. Sống một ngày là có diễm phúc của một ngày, nên phải trân quý. Khi tôi khóc, tôi không có dép để mang thì tôi lại phát hiện có người không có chân. 22. Tốn thêm một chút tâm lực để chú ý người khác chi bằng bớt một chút tâm lực phản tỉnh chính mình, anh hiểu chứ? 23. Hận thù người khác là một mất mát lớn nhất đối với mình. 24. Mỗi người ai cũng có mạng sống, nhưng không phải ai cũng hiểu được điều đó, thậm chí trân quý mạng sống của mình hơn. Người không hiểu được mạng sống thì mạng sống đối với họ mà nói chính là một sự trừng phạt. 25. Tình chấp là nguyên nhân của khổ não, buông tình chấp anh mới được tự tại. 26. Đừng khẳng định về cách nghĩ của mình quá, như vậy sẽ đỡ phải hối hận hơn. 27. Khi anh thành thật với chính mình, thế giới sẽ không ai lừa dối anh. 28. Người che đậy khuyết điểm của mình bằng thủ đoạn tổn thương người khác là kẻ đê tiện. 29. Người âm thầm quan tâm chúc phúc người khác, đó là một sự bố thí vô hình. 30. Đừng gắng sức suy đoán cách nghĩ của người khác, nếu anh không phán đoán chính xác bằng trí huệ và kinh nghiệm thì mắc phải nhầm lẫn là lẽ thường tình. 31. Muốn hiểu một người, chỉ cần xem mục đích đến và xuất phát điểm của họ có giống nhau không, thì có thể biết được họ có thật lòng không. 32. Chân lý của nhân sinh chỉ là giấu trong cái bình thường đơn điệu. 33. Người không tắm rửa thì càng xức nước hoa càng thấy thối. Danh tiếng và tôn quý đến từ sự chân tài thực học. Có đức tự nhiên thơm. 34. Thời gian sẽ trôi qua, để thời gian xóa sạch phiền não của anh đi. 35. Anh cứ xem những chuyện đơn thuần thành nghiêm trọng, như thế anh sẽ rất đau khổ. 36. Người luôn e dè với thiện ý của người khác thì hết thuốc cứu chữa. 37. Nói một lời dối gian thì phải bịa thêm mười câu không thật nữa để đắp vào, cần gì khổ như vậy? 38. Sống một ngày vô ích, không làm được chuyện gì, thì chẳng khác gì kẻ phạm tội ăn trộm. 39. Quảng kết chúng duyên, chính là không làm tổn thương bất cứ người nào. 40. Im lặng là một câu trả lời hay nhất của sự phỉ báng. 41. Cung kính đối với người là sự trang nghiêm cho chính mình. 42. Có lòng thương yêu vô tư thì sẽ có tất cả. 43. Đến là ngẫu nhiên, đi là tất nhiên. Cho nên anh cần phải “ tùy duyên mà hằng bất biến, bất biến mà hằng tùy duyên ”. 44. Từ bi là vũ khí tốt nhất của chính anh. 45. Chỉ cần đối diện với hiện thực, anh mới vượt qua hiện thực. 46. Lương tâm là tòa án công bằng nhất của mỗi người, anh dối người khác được nhưng không bao giờ dối nổi lương tâm mình. 47. Người không biết yêu mình thì không thể yêu được người khác. 48. Có lúc chúng ta muốn thầm hỏi mình, chúng ta đang đeo đuổi cái gì? Chúng ta sống vì cái gì? 49. Đừng vì một chút tranh chấp mà xa lìa tình bạn chí thân của anh, cũng đừng vì một chút oán giận mà quên đi thâm ân của người khác. 50. Cảm ơn thượng đế với những gì tôi đã có, cảm ơn thượng đế những gì tôi không có. 51. Nếu có thể đứng ở góc độ của người khác để nghĩ cho họ thì đó mới là từ bi. 52.Nói năng đừng có tánh châm chọc, đừng gây thương tổn, đừng khoe tài cán của mình, đừng phô điều xấu của người, tự nhiên sẽ hóa địch thành bạn. 53. Thành thật đối diện với mâu thuẩn và khuyết điểm trong tâm mình, đừng lừa dối chính mình. 54. Nhân quả không nợ chúng ta thứ gì, cho nên xin đừng oán trách nó.
55. Đa số người cả đời chỉ làm được ba việc: Dối mình, dối người, và bị người dối.
56. Tâm là tên lừa đảo lớn nhất, người khác có thể dối anh nhất thời, nhưng nó lại gạt anh suốt đời.
57. Chỉ cần tự giác tâm an, thì đông tây nam bắc đều tốt. Nếu còn một người chưa độ thì đừng nên thoát một mình.
58. Khi trong tay anh nắm chặt một vật gì mà không buông xuống, thì anh chỉ có mỗi thứ này, nếu anh chịu buông xuống, thì anh mới có cơ hội chọn lựa những thứ khác. Nếu một người luôn khư khư với quan niệm của mình, không chịu buông xuống thì trí huệ chỉ có thể đạt đến ở một mức độ nào đó mà thôi.
59. Nếu anh có thể sống qua những ngày bình an, thì đó chính là một phúc phần rồi. Biết bao nhiêu người hôm nay đã không thấy được vầng thái dương của ngày mai, biết bao nhiêu người hôm nay đã trở thành tàn phế, biết bao nhiêu người hôm nay đã đánh mất tự do, biết bao nhiêu người hôm nay đã trở thành nước mất nhà tan.
60. Anh có nhân sinh quan của anh, tôi có nhân sinh quan của tôi, tôi không dính dáng gì tới anh. Chỉ cần tôi có thể, tôi sẽ cảm hóa được anh. Nếu không thể thì tôi đành cam chịu.
61. Anh hi vọng nắm được sự vĩnh hằng thì anh cần phải khống chế hiện tại.
62. Ác khẩu, mãi mãi đừng để nó thốt ra từ miệng chúng ta, cho dù người ta có xấu bao nhiêu, có ác bao nhiêu. Anh càng nguyền rủa họ, tâm anh càng bị nhiễm ô, anh hãy nghĩ: họ chính là thiện tri thức của anh. 63. Người khác có thể làm trái nhân quả, người khác có thể tổn hại chúng ta, đánh chúng ta, phỉ báng chúng ta. Nhưng chúng ta đừng vì thế mà oán hận họ, vì sao? Vì chúng ta nhất định phải giữ một bản tánh hoàn chỉnh và một tâm hồn thanh tịnh. 64. Nếu một người chưa từng cảm nhận sự đau khổ khó khăn thì rất khó cảm thông cho người khác. Anh muốn học tinh thần cứu khổ cứu nạn, thì trước hết phải chịu đựng được khổ nạn. 65. Thế giới vốn không thuộc về anh, vì thế anh không cần vứt bỏ, cái cần vứt bỏ chính là những tánh cố chấp. Vạn vật đều cung ứng cho ta, nhưng không thuộc về ta. 66. Bởi chúng ta không thể thay đổi được thế giới xung quanh, nên chúng ta đành phải sửa đổi chính mình, đối diện với tất cả bằng lòng từ bi và chính tâm của mình.