My Blog List

  • NOCTURNE BUỒN ĐÊM MƯA - Thơ: Lương Nguyên Thảo Vũ trường đèn nhấp nháy Tiệc vui đêm xa hoa Ta nhìn nhau xa lạ Đôi mắt buồn chông chênh Mắt môi ngày nào đó Anh một ...
    1 year ago

Thursday, December 22, 2011

The Mandolin-cảnh mở đầu--Nguyên Thảo trốn Mẹ tập đàn sau chuồng gà


US Copy right 2011

Trích chương "Thời thơ ấu gian khổ "-tác phẩm "The Mandolin"

(Xin bạn đọc đừng copy vì tác phẩm "The Mandolin" chưa công bố )



Nguyên Thảo thường tâm sự với chị Khôi An rằng..."một ngày nào đó tác phẩm "The Mandolin" lên màn bạc,.Nguyên Thảo mơ ươć được "đấu" concerto của Johann Sebatiens Bach với dàn orchestra...và Mẹ Nguyên Thảo sẽ xuất... hiện trên sân khấu ....với cây chổi chà lăm lăm trong tay..he..he.




Truyền hình đang chiếu " Ba chàng lính ngự lâm "-tác phẩm văn học kinh điển của văn hào Alexandar Dumas cha. Nhà tôi không có ti vi....anh em chúng tôi cứ canh 08 giờ tối đi bộ ra đầu ngõ...xem ké qua hàng rào của nhà vị trưởng đồn Công An phường.

Có hôm con trai vị trưởng đồn giận anh em tôi búng thun hay bắn bi thắng hắn...hắn giở chứng đóng cửa sổ lại..thế là chúng tôi mất một tập hôm ấy.

Tôi rất thích khúc nhạc nhanh, liến thoắng lồng đoạn chàng D'artagnan đánh gục ngự lâm quân để nhảy vào phòng tỏ tình với nữ quận chúa...

Nghe được khúc mất , khúc chăng...hôm qua nghe anh Khởi thổi kèn Oboa khúc này ...tôi khoái quá...ghi vội vã nốt nhạc, định bụng sẽ trốn vào đâu đó tập luyện. Thầy không thích tôi tập luyện những bản nhạc ngoài sự chỉ định..vì sợ tôi hư ngón...nhạc viện coi kỹ thuật bấm ngón trên cần đàn rất khắt khe.

Sáng sớm..nhà còn ít cơm nguội...tôi toan ăn..chị MT  trừng mắt, ra hiệu..vì để dành cho anh tôi đi bốc vác về ăn. Trong nhà không còn gạo. Tôi đói quá..đi tìm nước uống...nước trong hồ đầy những lăn quăn. Tôi múc một ca uống...bụng đầy nước óc ách...cơn đói dịu đi.

Tôi lùa gà, vịt ra khỏi chuồng...chưa đến mùa đẻ...mà có trứng thì cứ bị dân đói trong xóm trộm mất...gà thỉnh thoảng lại mất vài con...nhiều lúc tôi nghĩ sao Mẹ không thịt quách cho chúng tôi ăn...cứ nuôi thì bị mất trộm, mắc bệnh, chuột cắn...nhưng thấy mấy chú gà con thật là dễ thương...lông mượt như tơ..tôi vuốt ve từng chú..rồi cầm sào lùa vịt ra bờ ao trong xóm..gà thì tôi thả cho chạy tung tăng...

Tôi sang nhà chị Trà hàng xóm...chị đang giặt đồ..hai chậu đồ ú ụ...tiếng là ở với anh chị họ..nhưng chị dâu chị đối xử với chị như đứa nô lệ, đánh đập, bắt làm việc quần quật từ sáng đến tối...

----Đợi chị một chút..chị chiên cơm với tóp mỡ cho ăn...-chị nói với tôi

Tôi cảm động...

---Để em về lấy tập vở sang đây học bài...chị cho em xin một ít mang về cho chị Hai với nhé.--Em còn phải đi xếp hàng mua dầu, mua gạo ...

Nghĩ tội nghiệp cái thân tôi...mới chưa đầy 07 tuổi đầu ..sáng sớm đã phải chịu lạnh ngồi canh cửa hàng mở để chờ mua thực phẩm...có hôm mất sổ, hay hết tem phiếu..lão anh Cả chẳng cần biết cứ đánh đập tôi tàn nhẫn...các chị phần thì đi ở đợ cho nhà người ta...người thì lên vùng kinh tế mới công tác...nhà còn mình tôi là con gái, chị MT đi ở đợ nhà bà Đồng Thanh, thỉnh thoảng ghé về.. .tôi phải lo việc vặt vãnh...Mẹ thỉnh thoảng giận bố...vào trong bà ngoại...Bố say mèm tối ngày..mà tôi lại thích bố cứ say mèm như thế...chứ khi ông tỉnh rượu..lại đánh cãi chửi nhau..tôi lại phải thu dọn mảnh chai, rồi bị găm vào tay đau đớn...đến lớp đàn không được, thầy lại đánh mắng...

Chợt tôi nhìn thấy cái nhà chòi phía sau nhà chị Trà có một đống rơm to tổ bố...cao gần bằng nóc nhà...anh chị đánh rơm về sửa soạn tăng gia sản xuất nấm rơm gì đó...

Tôi nói với chị :

----Này...chị theo em sang nhà em...chị cao lớn...che cho em, em dấu cây đàn Mandolin vào ổ rơm sau nhà chị...đến chiều em đi lùa gà về ..em nấp vào đó, tập đàn một tí nhé !

Chị bằng lòng...chị thật tốt bụng, dễ thương...sau tôi mới biết anh Mạnh tôi thích chị...mà anh hiền lành, nhút nhát, nhà tôi lại nghèo khổ, tương lai mờ mịt, chị cũng chỉ là phận tôi tớ...trong trường chị học giỏi có tiếng...rồi sau này chị dâu chị không đồng ý để anh chị nuôi chị đi học Đại học...nên chị học hết trung học rồi lấy chồng...bây giờ là Mẹ cuả hai đứa con và chủ cửa hàng tạp phẩm..chị giàu hơn cả tôi...

Tôi làm việc vặt...đến chạng vạng chiều...Mẹ tôi đi tắm cho chị Hai, sai tôi :

----Nguyên Thảo, cầm sào đi lùa gà , vịt về chuồng cho Mẹ ...

Tôi chỉ chờ có thế ...cầm cây hăng hái chạy đi....

Thật tuyệt vời !Tôi ngồi sau đống rơm...say sưa luyện ngón...cho đến khi thật ưng ý, hoàn hảo..những cú liên ba không bị điếc note...tremolo nhuyễn nhừ.

---Đứa nào đánh đàn hay quá....nãy giờ tôi nghe văng vẳng tiếng đàn ở đâu đây---bà Tư hàng xóm dẫn cháu ngoại sang chơi nhà chị Trà

---Xóm nay có ai đánh đàn..chỉ có anh em nhà Nguyên Thảo--chị Trà vừa đi phơi đậu xanh vừa trả lời

---Tôi mà có đứa con như Nguyên Thảo...cái gì tôi cũng cho học...nghe thằng Quyền nhà tôi kể, trong trường Nguyên Thảo học giỏi lắm, mỗi lần phát thưởng, đi lên lĩnh mấy lần..

---Tội nghiệp...vậy mà nhà Nguyên Thảo không ai để ý gì đến nó---chị Trà thở dài---cháu mà có đứa em như nó, cháu thương hết biết, lo cho nó học...cháu chẳng rành về nhạc..nhưng thấy nó đánh những bản khác hẳn người ta...thấy cái tay nó chạy thoan thoắt trên cần đàn..là cháu mê tít...

Tôi hăm hở..tập sang "Etude cung Sol trưởng" cuả Malzac...mỗi lần tôi chạy bản này..thầy tủm tỉm cười, đưa mắt nhìn ngầm khoe với chú Đạt, anh Liêm:

---Coi Nguyên Thảo nó chạy etude...thật nhạc viện mà không nhận con bé này..là một thiếu sót cho nhân loại.

---Thật không hổ danh là thần đồng âm nhạc tỉnh mình---cha cuả Khang, học piano , bạn tôi khen ngợi.....

Ngày mai tôi mà biểu diễn "Ba chàng lính ngự lâm" ...thế nào Đoàn cũng phát ghen...

--Em đánh bản "Đêm đông" cho chị nghe với...--chị Trà đề nghị

Tôi đi tremolo mướt mượt...

---Cháu đánh bài " Hận đầu bàn" đi--bà Tư thêm vào

Tôi ít có chơi các loại nhạc thông thường..chỉ chơi nhạc Cổ điển..nhưng hôm nay chiều lòng hai khán giả hàng xóm...tôi say sưa...

----Nguyên Thảo à...Nguyên Thảo ơi....lùa gà về chuồng chưa...vác sào đi nãy giờ mà chưa về a?---Tiếng Mẹ tôi réo gọi...

--Nguyên Thảo ơi,chết rồi..Mẹ em đi tìm em...-chị Trà lo lắng

Tôi đặt ngón tay lên môi..ra hiệu cho bà Tư  và chị đi  ra...tôi vội vã lấp rơm phủ cây đàn..ngồi gọn thu lu vào một xó...

---Cháu Trà đấy à, có thấy Nguyên Thảo nhà bác đâu không? Bác sai nó đi luà gà nãy giờ mà biến đi đâu không biết---Mẹ tôi cầm cây chổi chà lăm lăm..đảo mắt nhìn quanh---Bác mới nghe nó đánh đàn cồng cộc đâu đây...

---Nó chỉ hở ra là đánh đàn thôi...con bé này lớn lên chắc chẳng biết làm ăn gì? --Mẹ tôi lẩm bẩm

---Nguyên Thảo vừa mới đi lùa gà đấy bác...Nguyên Thảo đánh đàn hay quá..bác cho Nguyên Thảo đánh đàn đi, bác cấm nó..nhìn nó khổ sở thấy tội Nguyên Thảo quá...Nguyên Thảo yêu đàn còn hơn bản thân mình....

--Chậc..nhà này túng quá...mới cho nó lại đằng ông thầy làm con nuôi...thời buổi này mà đàn đúm..húp cháo mà ăn....Nguyên Thảo mà  sa vào những note nhạc..là nó chẳng học bài học vở gì đâu...----Mẹ tôi thở dài---Cái đám con nhà bác...toàn là "con nhà lính, tính nhà quan" ...đói rã họng..mà cứ hát hò, đàn địch....phải như thời xưa, bố nó còn có thời..thì chúng nó đâu phải vào thảm cảnh như thế này...

Mẹ tôi bước gần đụn rơm

--Nhà cháu nhiều rơm quá..cho bác xin một ít..bác lót cái chuồng gà...

---Dạ dạ..----chị Trà hốt hoảng chạy lại --bác để cháu lấy cho

--Thôi khỏi...để bác đánh mấy dợi---Mẹ tôi dở đống rơm

Mẹ tôi rú lên:

---Ối giời ơi, ranh con..Mẹ sai đi lùa gà..mà trốn ở đây đánh cồng cộc...thảo nào...tao cứ nghe tiếng đàn cồng cộc đâu đây mà không biết chui vào xó nào..thì ra ranh con nấp ở đây

Tôi vùng dậy, ôm chặt cây đàn Mandolin

---Này..đứng lại đây..Mẹ bảo

Tôi ôm đàn , co giò chạy...Mẹ tôi đánh bằng cán chổi thì đau lắm...

---Có đứng lại không thì bảo?--Mẹ tôi vác chổi đuổi theo



Tôi hớn hở....Mẹ không biết rằng Mẹ có cưỡi mười cây chổi như bà phù thuỷ Yabaga trong truyện cổ tích cũng không tài nào rượt kịp tôi...tôi không những đang chạy, tôi đang bay...a ha ha...tôi đã chơi được bản nhạc đầy những note móc bốn liến thoắng, cực khó..lòng tôi lâng lâng, sung sướng....

Tôi như vừa trêu Mẹ..vừa quá vui mừng...tôi co giò bên này...nhún bên kia..tôi cười nắc nẻ ...

Những chú gà, vịt bạn thường ngày của tôi cũng như chia vui với tôi...chạy theo sau...tôi băng qua những ruộng lúa mới cấy mạ xanh mướt...những chú chim trên bầu trời  xanh cùng ca khúc hát khải hoàn...

Thật tuyệt vời ..Bach và Malzac mà nghe được những âm thanh,note nhạc tác phẩm cuả các ông  phát ra từ cây đàn Mandolin của tôi ..thế nào cũng mỉm cười..tôi tưởng tượng thấy nhạc sỹ vĩ đại Johann Sebatiens Bach  đầu đội tóc giả, mặt trang phục thế kỷ 19...đang mỉm cười vẫy tay với tôi từ xa...

_Đàn này..đàn này....--những nhát chổi vung lên, tới tấp hạ xuống--Mẹ tôi quất thẳng tay

Tôi lấy lưng che đàn...người bạn tâm tình, thương yêu của  tôi...

Tôi không khóc..tôi ôm đàn..lăn người ra cánh đồng...có xá gì những nhát chổi của Mẹ...tôi đã chơi được bản nhạc tuyệt vời !



Hôm sau tan giờ học đàn...chúng tôi đi bộ ra biển chơi....

---Sao  mặt và tay Nguyên Thảo bị trầy thế kia- Đoàn xuýt xoa hỏi tôi

--À...à--tôi quay mặt đi ,ậm ừ

---Sao trong lỗ đàn Nguyên Thảo nhiều rơm vậy---Đoàn lại hỏi

--Nguyên Thảo thích chơi đàn cho tụi gà con nghe---tôi đùa lại Đoàn...

Tôi biểu diễn bản "Ba chàng lính ngự lâm" cho Đoàn coi

---Nguyên Thảo "ngàu" quá..thật "đẳng cấp"--Đoàn tấm tắc khen---chỉ Đoàn chơi bài bày với

Tôi nhếch môi cười nửa miệng...vác mặt lên trời :

---Tập hết cuốn Malzac bìa đỏ đi...Nguyên Thảo mới dạy cho bài này

---Chà...kênh quá...hèn chi tụi nó bình bầu ..Nguyên Thảo "kiêu" nhất trường---Đoàn nói

Tôi cười giả lả:--- Vậy à...Nói chứ..ngồi xuống đây..Nguyên Thảo chỉ cho---phải tập để ngón út trước... trượt dài ra như vầy ...

Đoàn chép lại bản nhạc..ghi vào tập , đầu đề hàng chữ rõ to '" Tác phẩm này do Lương Nguyên Thảo biên soạn, biểu diễn trên bờ biển VT ...ngày..tháng...năm "

Đoàn làm như tôi là J.S.Bach không bằng...

Tám năm sau...vào trung học....một lần. ..Đoàn ép bản nhạc cũ vào sách văn học của tôi ....Sau này Đoàn kể...bản nhạc đó...thay như lời "tỏ tình"...nhưng Nguyên Thảo không hiểu ý...cằn nhằn Đoàn sao lại cứ hay lục cặp Nguyên Thảo.

http://www.youtube.com/watch?v=aeEUPoE0Mvc&feature=related: Nguyên Thảo chơi lại "G Major Concerto Malzac" nhưng không đạt bằng 30 n ăm trước



http://seablogs.zenfs.com/u/5f2LL2ycFwIRjtjDhEJNUGNypzTjx8KUHw--/photo/20120203083041553.jpg: Bản nhac̣ hồi nhỏ Mẹ sai đi lùa gà, Nguyên Thảo đã trốn trong đống rơm tập luyện, Mẹ nghe đươc̣ tiếng đàn, lùng ra...vác chổi chà rượt Nguyên Thảo chạy te tái..hic..hic...

 

2 comments:

  1. Cô Nguyên Thảo cũng có tuổi thơ như con , Ba con la 1 nhạc sĩ , vì nghèo mà má con li dị . Con rất mê nhạc ( không có năng khiếu ) Mỗi bận cầm đàn là y như rằng bị má con chửi . hi hi , nhưng cô Thảo còn ok hơn con vì được đi học đàn ở nhạc viện , còn con chỉ mua sách về tự học thôi .

    ReplyDelete
  2. Sao bé biết cô có trang blog này mà vào đọc?

    Trang blog này cô ít phổ biến.

    Cô đâu có được học nhạc viện.

    Ba cháu là nhạc sỹ tên gì?---Ch́au đừng buồn, chuyện người lớn kôhng hợp nhau ly dị thường tình.Quan trọng la ̀bản thân mình vượt qua đươc̣ nghịch cảnh.

    Cô vào trang của cháu, thấy cháu có những sở thích giống cô.---Giờ có youtube, tự học nhạc cũng được, có điều mình không đạt kỹ thuật đỉnh cao như pro-artist.

    ReplyDelete