My Blog List

  • NOCTURNE BUỒN ĐÊM MƯA - Thơ: Lương Nguyên Thảo Vũ trường đèn nhấp nháy Tiệc vui đêm xa hoa Ta nhìn nhau xa lạ Đôi mắt buồn chông chênh Mắt môi ngày nào đó Anh một ...
    1 year ago

Thursday, December 8, 2011

NHỚ MẸ

Tác giả: Lương Nguyên Thảo

Bài viết cho Vietbao -đăng forum Vietbut.net

Hôm nay Nguyên Thảo đọc bài "Bà cụ chết trong một chiều mưa gió" đăng trên Blog Tiến sỹ Nguyễn Xuân Diện :
http://xuandienhannom.blogspot.com/2011/12/ba-cu-trong-buc-anh-chet-trong-mot.html#comment-form


Lúc nào Nguyên Thảo cũng nhớ đến hình ảnh Mẹ như bà cụ này...nhớ hồi Nguyên Thảo hoc̣ trung hoc̣ hay ra chợ đón Mẹ dọn hàng mà cứ sợ bạn cùng lớp bắt gặp, trêu chọc

Có một comment nói là người ở VT, cùng quê với NT : " ở Thành phố Vũng tàu tôi cũng thấy có 2 cụ bà chạc tuổi và cũng có hoàn cảnh gần như vậy. một cụ tôi thường thấy còng lưng,đi lại xiêu vẹo trên bãi biển ở bãi sau,quàn áo cũ kỹ trên lưng đôi quang có 2 cái mẹt và một số loại hoa quả bán cho du khách, hầu như không bán được vì hàng không bắt mắt, có khi héo,nát trông rất tội nghiệp. một cụ nữa thường thấy khoảng 12 giờ trưa còng lưng đẩy chiếc xe chứa thùng cát tông và các loại phế liệu chắc cụ gom nhặt bán cho các cửa hàng thu mua phế liệu trong cũng tội không kém nhìn thấy thương quá, đáng lẽ các cụ được nghỉ nghơi lâu rồi. chỉ biết đôi lúc biếu các cụ chút tiền nhỏ nhoi "


Không biết đến bao giờ VN mới có chính sách an sinh-xã hội như ở Mỹ, người già có nhà dưỡng lão, có tiền già hàng tháng, có thẻ khám-chữa bệnh miễn phí.

Nguyên Thảo nhớ Mẹ quá...hình ảnh bà cụ giống Mẹ, hồi nhà mình ở kinh tế mới trở về ...Dr H.H hay nói rằng Nguyên Thảo từ thuở nhỏ thích chơi với "người già"--"người già " là một pho sách sống, chứng nhân lịch sử đáng tin cậy nhất...

Mẹ là nhà thơ "đồng dao". "dân dã"...H.V nói mỗi lần xuống VT chơi , thích nghe Mẹ mắng Nguyên Thảo vì có "vè, vần điệu" ..."Mẹ cưng anh T., H.V hơn là anh C. và Nguyên Thảo", có lần Nguyên Thảo than với H.V---Mỗi lần H.V ghé thăm Mẹ mừng rỡ, lăng xăng đi kiếm cá tươi nấu canh chua, nấu bún riêu, lựa rau tươi...nhà mình quí khách. Mẹ và chị dạy cho Nguyên Thảo lòng nhân hậu, tử tế đối đãi với con người...

Nguyên Thảo ra đời, gặp nhiều chuyện bất trắc, thất vọng...Nguyên Thảo hụt hẫng, trách Mẹ dạy Nguyên Thảo sai...Cuộc đời nhiều cạm bẫy và tráo trở...Nguyên Thảo về nhà khóc với Mẹ " ở ngoài đời người ta không như Mẹ dạy Nguyên Thảo"

Sang xứ người , đọc tài liệu lịch sử, mới thấy Mẹ là nhân chứng lịch sử sống động.Biến cố Cải cách ruộng đất, cuộc "cách mạng" "ngày long trời, đêm lở đất"...Mười tuổi đầu, Mẹ phải đêm đêm cùng với bà trốn ra cho ông uống nước...họ chôn ông dưới đất,chỉ chừa cái đầu...định phơi nắng cho đến chết...rồi họ chặt đầu ông, đầu lìa người, rồi cột đá trôi sông ,mỗi phần trôi mỗi  nơi...Phần mộ ông chỉ chôn một khuć gỗ đẽo hình người...có lẽ vì thế số phận con cháu ông không được tốt, học hành khoa bảng rạng rỡ , ma ̀đứa thì mất sớm ,đứa thì chết bất đắc kỳ tử, đưá thì bệnh hoạn, nan y, đứa thì "tan nát tâm hồn" như Nguyên Thảo...





Mỗi lần giỗ ông..Mẹ và Dì khóc "Thù chúng nó muôn đời"...

Đọc "Bức tường Berlin" của anh Huy Đức , đến câu " Một cuộc chiến không gọi la ̀giải phóng , nếu những gì cuối cùng người dân đươc̣ hưởng không là độc lập-tự do"-Nguyên Thảo đã ứa nươć mắt...nhớ cảnh luć Nguyên Thảo tan học, phụ Mẹ dọn quang gánh Mẹ ngồi thở hổn hển ,lấy mê nón lá rách quạt lấy quạt để,vì mớ i chơi trò "cút bắt" với công an đường phố..."Khổ như thế này thì giải phóng làm gì?" -Mẹ kéo gấu quần lau mồ hôi nói.

Nghệ sỹ cello Biển Vàng hay nói câu " Thực sự nếu có ông Trời hẳn ông đang say xỉn và ngủ vùi ở đâu đó, toàn người hiền lành tử tế không chết sớm thì cũng khốn đốn đủ đường...đọc note này chị thấy trên hết là cái vía của DT mình nó vậy..."

Mẹ mà nghe chị nói, thể nào cũng phán " Say xỉn gì tới hơn 60 năm vậy ? Bao nhiêu người cho thuốc uống giã rượu mà không chịu uống."


Họ làm tình làm tội bà ngoại và Mẹ, sống không nổi...mọi người tìm cách vào Nam....Cuộc di dân lịch sử năm 1954...Mẹ không là người Công giáo, nhưng mang ơn Cụ Ngô Đình Diệm đã giúp đồng bào miền Bắc có cuộc sống ổn định trong Nam...

Mẹ và các Dì lại nối tiếp truyền thống "Hải Hưng nhiều nhãn lắm vải thiều" của ông truyền cho...Thành phố biển VT nơi sinh ra Nguyên Thảo  có những vườn nhãn, măng cầu xum xuê như vùng quê ngoại nhờ công lao cuả Mẹ và  Dì...--Hôm trò chuyện với biên kịch Minh Ngọc...Nguyên Thảo kể "Em là cháu ngoại  tri huyện Trần Khắc H. ở H.Y"--Chị nói rằng chị có ra ngoài đó làm phim...dòng họ đó chị biết khoa bảng, làm nghề truyền thống..."Vậy em là người có dòng có dõi lắm đó"--Chị trêu...

"Em không biết chị à, em chưa bao giờ về quê ngoại dù rất muốn..."-Nguyên Thảo trả lời chị...

Nguyên Thảo  "ăn bơ thừa, sữa cặn..." xứ người rồi, cái giọng Bắc kỳ lai ngày nào hay bị bạn bè trêu chọc...nay đã bớt  chất "rau muống"...

Vào Nam rồi cũng chưa yên...20 năm sau, tháng Tư đen định mệnh,Nguyên Thảo còn quấn tã, mới đươc̣ vài tháng tuổi, bố bị kẹt cứng ở ngoài tàu , sau này nhiều lần nghe ông hối hận la ̀lúc đó đã không đành lòng đi luôn...Mẹ một mình phải gánh gồng ,bồng bế, dắt một đám con thơ lũ lượt chạy loạn...

Dạo Nguyên Thảo còn nhỏ, thỉnh thoảng anh chị cõng Nguyên Thảo chơi trò " Đi..chạy giặc..chạy giặc..."---Nguyên Thảo tưởng "giặc ngoại xâm , đế quốc Mỹ"....giờ thì mới biết đó là "giặc nội xâm...đêm giữa ban ngày "

Rồi có yên đâu, họ lại lấy nhà...ngôi nhà mà Nguyên Thảo được sinh ra...


Họ tịch thu nhà xong, đuổi đi lên vùng rừng sâu nước độc...mấy chục năm sau người chủ nhà mới huênh hoang nói với con của "vị chủ nhà bị tịch thu "..."dân miền Nam ngu, lười...chị vào đây mấy chục năm thấy họ ...chẳng xây đươc̣ ćai nhà nào, toàn ở trong mấy con ngõ cụt, nhà lợp tôn như cái chuồng lợn, con cái chẳng thấy hoc̣ ĐH, toàn đạp xích lô, bán vé số hoặc giả tìm đường lấy Đ̣ai Hàn, Đài Loan..."-

Lúc bấy giờ, nhiều người ở quê nhà mình bị hóa tâm thần, con cái thì phải đi làm cave để sống cũng có vì cha đi tù,mẹ đi bán hàng rong, một đàn em nhỏ dại, côi cút...nhớ lại cảnh nhà mình xưa kia, Nguyên Thảo không cầm được nươć mắt...
Mà xưa kia gì...giờ đoc̣ báo -blog thấy  đầy gia đình cũng còn y chang vậy...

Quê mình nhiều khách sạn, barr sang trọng, đèn chiếu lấp lánh, như Hồng Kông...nhưng toàn người "miền ngoài" làm bá chủ, những "kẻ đểu cáng lên ngôi"...

Bạn bè người miền Nam, nhà ai không đi vượt biên , đi H.O được th̀i cứ sống chui rúc khu ổ chuột bến Đình, bến Đá, bạn Xuân hoc̣ giỏi quá chừng thì đi làm cá...
Bây giờ Nguyên Thảo hiểu vì sao hồi trong nước,lúc nào cũng thấy  mình cô đơn, lạc lõng giữa những bửa tiệc thừa mứa, đầy ắp rượu bia, mồi nhậu mà các bác sỹ đàn anh rủ rê khoản đãi....---Nếu như luć trước Nguyên Thảo có đủ hiểu biết, bản lĩnh như bây giờ...Nguyên Thảo sẽ nói thẳng với cái vị bác sỹ Hội trưởng hội chữ thập đỏ kia là " chứ không phải các người vượt vĩ tuyến 17 vào đây ăn cướp , đẩy người miền Nam , người Bắc di cư 1954 và cảnh khốn cùng sao.Những chỗ công sở béo bở...kẻ chiến thắng chiếm hết, muốn có chỗ làm phải chạy chọt cả mấy chục triệu...người miền Nam lấy đâu ra tiền mà chạy..."

Hôm nọ  ngày Mother Day...Nguyên Thảo đọc cảnh "The Mandolin" mở đầu, cảnh Mẹ sai Nguyên Thảo đi lùa gà về chuồng, mà Nguyên Thảo dấu đàn Mandolin trong đống rơm ngồi luyện ngón...

Hôm nào Nguyên Thảo upload file mp 3 lên facebook, gởi Mẹ nghe nhé !--Nguyên Thảo hòa âm bản "Romance " với K.Perolov rất tuyệt vời

"Già đầu rồi mà còn nhớ Mẹ"---thế nào bạn Nguyên Thảo cũng chọc...

No comments:

Post a Comment