My Blog List

  • NOCTURNE BUỒN ĐÊM MƯA - Thơ: Lương Nguyên Thảo Vũ trường đèn nhấp nháy Tiệc vui đêm xa hoa Ta nhìn nhau xa lạ Đôi mắt buồn chông chênh Mắt môi ngày nào đó Anh một ...
    1 year ago

Sunday, January 1, 2012

VỀ THĂM NHÀ

 
Bờ biển quê nhà cuả "The Mandolin", nơi hồi còn làm việc trong nước, hay đi ra uống cà phê với bạn đồng nghiệp...
nguồn ảnh : Mai Thái Lĩnh



Biển Seatle: ảnh Thuy Dao



Chiều nay lái xe xuống biển Long Beach...lại ghé quán đồng hương Vũng Tàu...xơi một bát bún riêu đỡ nhớ Mẹ, nhớ dạo mới đính hôn dắt chàng ghé quán cũ ăn canh bún , bà hàng cười móm mém, mắng yêu " cái cô này thuở bé đáo để lắm đấy, Mẹ cô ấy cho có ba trăm bạc mua bát bún thế mà cứ leo lẻo cho cháu nhiều nhiều đậu hũ, nhiều nhiều cà chua, nhiêù nhiều rau..."----Tôi cười " Sao bác nhớ dai..." ---"Ai chứ là tôi nhớ cô lắm, bé loắt choắt mà lém ra phết, hai con mắt th̀i cứ sáng sáng là như mấy ông sao trên trời, mà ăn uống thì trông
thương lắm luć nào cũng ngon lành, mặt mũi hớn hở, vét sạch chẳng bỏ sót thứ gì..."----"Chời, bác nói thế người ta tưởng cháu là hạng ..tham ăn"----Tôi ngượng, nóng ran người...
Nhớ bãi biền quê nhà..."quê nhà tôi bây giờ xa hoa rực rỡ những ánh đèn, vũ trường , barr đươc̣ xây dựng trên núi ngay cạnh những ngôi chùa...tôi không hiểu ánh đàn màu quay cuồng với các vũ nữ xiêm y thiếu vải làm sao các sư vãi trụ trì nổi..."cả một thời đểu cáng lên ngôi..."---tôi nhìn quê mình, ngang qua bệnh viện u buồn, nơi tôi sinh ra, nơi tôi đã từng làm làm việc , và nơi tôi vuốt mắt vĩnh biệt anh trai mình.Chỗ của tôi giờ là con vị cựu Giám đốc bệnh viện thay thế-tôi ra đi, hắn nhổ đựơc̣ một cái gai trong mắt mình,không biết hắn để tiêǹ đâu cho hết, nghe nói bây giờ vẫn thông lệ một bác sỹ thưc̣ tập không công nằm vùng, nộp mạng cũng ít nhất là ba ngàn USD, khởi đầu,ca truyền nhầm nhóm máu làm hắn .."bay từ "chức nà"y sang "chức khác",ở VN không có thông lệ kỷ luật mà chỉ "thuyên chuyển công tác.." những vị trưởng khoa mỗi lần gặp hắn khúm núm dạ thưa, chứ tôi tuiyệt nhiên không, luć nào bước vào văn phòng hắn tôi cũng đứng thẳng, nhìn thẳng bộ mặt béo nung núc hồng hào những mỡ và thịt như viên quan phụ mẫu trong tác phẩm "Tắt đèn" cuả cụ Ngô Tất Tố ...---tôi về thăm nhà, thăm Mẹ và chị, đi dạo lại con phố xưa, ngôi nhà có bóng xoài rợp mà hơn ba mươi năm trước, một con bé gầy gò , khắc khổ sáng sớm nào cũng vác đàn Mandolin trươć cổng réo "Thầy ơi, thầy ơi, Nguyên Thảo đến rồi đây"....rồi thầm khấn vái "lạy trời hôm nay mình chạy ngón không tắc chỗ nào để khỏi bị nhéo lỗ tai ....tôi không thương quê mình bằng Sài Gòn nơi tôi đã theo hoc̣ 06 năm trời đằng đẵng, có lẽ quê nhà tôi nhiều "kẻ lạ đểu ćang lên ngôi " mà tôi biết , còn ở Sài Gòn th̀i tôi không biết lắm chăng...thời tôi đi hoc̣ ở Sài Gòn, toàn đoc̣ Thanh Niên, Tuổi Trẻ, làm gì biết cái gì?...----" Mai con lên Sài Gòn thăm bạn mấy ngày nhé"---Tôi nói với Mẹ sau bữa trưa...( Về thăm nhà--trích "The Mandolin" )

----Đặt phòng khách sạn N.D.D gần chợ Tân Bình hộ mình----Tôi nói qua phone với H.V
----Sao không ở bên cư xá Bắc Hải cho gần chỗ tụi này, đỡ mắc công chạy qua----bạn cằn nhằn...
---Thích ở bên khu này hơn, đi ăn cơm bên KTX Ngô Gia Tự cho gần, tồ́́i đi uống cà phê ngoài quận 1 cũng gần...đi về ra sông Bạch Đằng cũng dễ ...với lại mình thích ở khu quận 5 , ăn cơm Tàu , hic..hic...----Tôi nói vui....

No comments:

Post a Comment